Theo tôi chuyện bán dâm và mua dâm là vấn nạn xã hội, chưa phải trọng tội luật hình sự. Sự nghiêm cấm tất nhiên phải có vì vấn đề sức khoẻ cộng đồng và và vấn đề văn hoá thuần phong mỹ tục. Cưỡng dâm hiếp dâm, mua bán dâm với trẻ em và người ở tuổi vị thành niên là một trọng tội phải bị truy tố trước toà án. Cô Quỳnh và anh Vũ quen nhau dù quan hệ kiểu gì là việc riêng cuả người ta, là quyền tự do tối thiểu cuả con người như: yêu đương, ngoại tình, bạn bè, thày trò, đồng nghiệp, huynh muội v.v… là một mối quan hệ rất bình thường.
Nưả đêm vây bắt người ta và đổ cho là mãi dâm hoặc mại dâm là một trò hề thô bỏ hết chỗ nói. Không có nhà nước nào, công an nào trên thế giới lại ngây ngô kịch kỡm một cách đần độn như vậy?
Cô Quỳnh có quyền kiện lại tụi công an phường và nhà chức trách đã vi phạm quyền bất khả về chỗ ở, tự do thân thể, danh dự, nhân phẩm cá nhân. Khả năng làm công an mật vụ để lưà anh Vũ vào bẫy cũng rất hiếm hoi. Nhưng cũng không thể loại bỏ yếu tố này, ở đời ai học được chữ ngờ. Có thể cô bị sức ép cuả đảng và cuả cấp trên, hay bị đảng khủng bố về đời tư? Khả năng cuối cùng là họ đã bị bọn mật vụ bí mật theo dõi từ lâu và lên kế hoạch lưà vào bẫy? Có thể công an đã nghe lén điện thoại anh Vũ sẽ vào Sài Gòn để giúp cô Quỳnh về một vụ kiện cáo, nghe nói là tranh chấp đất đai gì đó?
Với một người như Quỳnh: Xinh đẹp, thông minh, đoan trang, kiêu sa mà để cho công an lợi dụng cũng khó tin lắm. Nhưng cũng biết đâu chừng Quỳnh là một con rắn độc đã thành tinh.
Cái đáng trách không phải là Quỳnh nưã mà chính là nhà nước độc tài khủng bố theo kiểu Mafia hiện nay. Cái khổ là nhà nước Mafia này lại do đảng độc tài nắm quyền, nó đã được hợp pháp hoá ngay từ năm 1945. Trên thế giới chưa tổ chức đảng phái, hay Mafia nào nắm được quyền lực trừ Việt Nam, Trung Cộng, Bắc Triều Tiên và Cu Ba cả.
Nhưng câu hỏi đặt ra: Tại sao một tổ chức công an, một bộ máy nhà nước lại có thể làm một việc hèn hạ, kém cỏi, ti tiện như vậy? Câu trả lời do tình độ học vấn, hiểu biết và cách suy nghĩ thiển cận cuả họ. Người ta thường bảo cộng sản vô thần. Đó là cách nói cuả người công giáo quen gọi như vậy. Vì cộng sản luôn muốn phá công giáo và không tin có Chuá. Thật ra cộng sản cũng không phải là vô thần, cũng không phải là hữu thần. Họ chỉ có niềm tin duy nhất vào tiền tài và vật chất. Với họ miếng ăn là tất cả, chết là hết, con người có nguồn gốc từ khỉ. Cho nên sống được ngày nào thì cố gắng dùng mọi thủ đoạn tranh chấp hưởng thụ ngày ấy.
Đạo Phật cũng không tin có linh hồn và thần thánh. Nhưng cũng không ai dám cả quyết đạp Phật là vô thần cả. Theo tôi đạo Phật tin vào bản mệnh, bản ngã trong cái tâm cuả mỗi người. Một chuỗi dài những sự kiện tốt xấu, lành dữ sẽ diễn ra trong suốt quá trình sống và tạo nên nghiệp lực cuả người đó. Những dạng tái sinh tiếp theo đều là nhiệp quả từ kiếp trước.
Mua dâm và bán dâm là hình thức bần cùng cuả cái nghèo và thèm khát dục tính. Thuận mua và vưà bán. Nhưng từ lâu đã bị nền văn hoá khổng Mạnh lên án, tạo ra một ý thức coi thường khinh bỉ trong xã hội. Xét cho cùng những cô gái làm nghề mãi dâm để nuôi thân, nuôi cha, nuôi mẹ, nuôi em là rất đáng thương và tội nhiệp. Đàng hoàng như anh Vũ và cô Quỳnh lại bị vu cáo cho là tội mãi dâm hoặc mại dâm thật là lố hết chỗ nói. Mong rằng nếu cô Quỳnh không phải là công an chỉ điểm thì mọi sự sẽ được dễ dàng được giải thích trước lương tâm cuả cô và cuả cả cộng đồng. Cái chính là người cộng sản không có niềm tin vào con người, nhân bản, tin ở điều lành sẽ thống trị, lãnh đạo xã hội. Họ cứ một mực khăng khăng tin vào tà giáo Mác Lê, tin vào miếng ăn, vật chất, bạo lực chuyên chính sẽ thống trị xã hội mà gây ra bao vở kịch dở khóc dở cười như vậy. Kẻ gieo gió ắt phải gặt bão, danh dự nhân phẩm phải được bồi thường. Nếu toàn thể thể xã hội loài người ai cũng biết suy nghĩ và phân biệt được đúng sai.
15.11.2010 Lu Hà
No comments:
Post a Comment