10:11 AM | 23/12/2010
Tôi hận mình...
Ảnh minh họa. |
Anh 88. Còn tôi, con nhóc 94. Khoảng cách không phải là quá xa nhưng kinh nghiệm sống giữa tôi và anh lại là một khoảng trống lớn.
Hết cấp 3, anh bước vào đời với biết bao thăng trầm của cuộc sống, khi ấy tôi còn bé tí, học hết lớp 6, đâu biết anh là ai.
Thời gian trôi đi, tôi lên lớp 11, vẫn ngô nghê, ngốc nghếch tuổi mộng mơ. 4 năm qua đi, cuộc sống không dễ dàng với bất cứ ai, với anh cũng vậy. 4 năm ấy anh trải nghiệm cuộc sống, anh yêu bao nhiêu mối tình. Và đến giờ tôi mới biết, chẳng mối tình nào tồn tại sự chân thành nơi anh.
Có lẽ cũng vì sự từng trải ấy, tôi đã rơi vào bẫy của anh, quá đơn giản, và u mê đến dại khờ.
Không phải tôi chưa từng nghe tiếng tăm "lẫy lừng" của anh, nhưng không hiểu sao, trong tôi lại có một niềm tin sắt đá rằng với mình, anh sẽ khác, khác tất cả những gì người ta vẫn đồn thổi về anh.
Trẻ con quá, lớp 11 thì niềm tin nó vẫn ngây thơ như vậy đấy.
***
Anh bắt đầu nhắn tin, thường xuyên liên lạc với tôi, những dòng chữ ngọt ngào, ân cần đến mê hoặc, những lời mà trước đây chưa ai từng nói với tôi. Và tôi đã tin, đấy là sự chân thành anh dành riêng tôi. Trong đầu tôi lúc ấy, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Làm gì có ai không yêu mà lại đi nói là yêu, làm gì có ai không nhớ, mà lại nói nhớ nhiều đến thế", suy ra, anh không phải như mọi người vẫn nói, hay ít ra, với mình, anh là một người khác!
Bố mẹ cấm không cho tôi liên lạc với anh. Thì cấm, tôi vờ như không quen biết anh, không bao giờ nói chuyện về anh với bất cứ ai, chỉ hai đứa biết với nhau là đủ.
Những buổi tối vụng trộm, tôi biện đủ lý do để gặp anh, con đi mua bút, con đi mua sách, con đến nhà bạn làm bài tập… Vậy là xong, đơn giản quá phải không.
Mỗi lần gặp anh là một lần tôi u mê, anh không đẹp trai, không cao to, cũng chẳng giỏi giang gì, một con người hoàn toàn bình thường, vậy mà tôi vẫn yêu đến điên dại...
Đã nhiều lần, anh nói yêu tôi, và anh biết tôi cũng yêu anh, một tình yêu đầu đời hồn nhiên với con tim đặt trọn niềm tin nơi anh. Nhưng dường như với anh, thế vẫn chưa đủ, với anh để chứng tỏ tình yêu của mình, tôi phải trao cho anh cái quý giá nhất của một đứa con gái, anh nói đã yêu thì phải dâng hiến hết cho nhau mà không ngại ngần...
Lúc đầu, tôi sốc vô cùng, không hiểu í anh là sao, khi mà tôi còn chưa tốt nghiệp cấp 3, còn chẳng định hình nổi "chuyện ấy" nó như thế nào...
Tôi đã đấu tranh, quyết không để "nó" xảy ra khi còn quá trẻ...
***
Bẵng đi một thời gian, anh nói muốn cùng tôi đi chơi xa, muốn đưa tôi đi du lịch để biết đây biết đó. Tôi thích lắm, trong lòng không quên nghĩ, người yêu mình thật tâm lý và tuyệt vời. Vậy là anh bắt đầu lên kế hoạch "du lịch" cho hai đứa.
Cuối tuần, tôi xin phép bố mẹ đến nhà đứa bạn ngủ mấy hôm vì nó phải ở nhà một mình, bố mẹ nó đi công tác xa. Vậy là lý do quá hợp lý, không có gì phải suy nghĩ.
Hôm sau, tôi và anh đã ở một phương trời xa, lúc thuê phòng trọ, anh nói, chỉ cần thuê một phòng thôi, để tôi ở một mình anh không yên tâm, ở cùng nhau anh mới tiện để chăm sóc cho tôi được!!!
Anh nói như vậy, tôi có thể "kháng cự" lòng tốt của anh sao? Vậy là tối hôm ấy, ngay trong buổi tối đầu tiên đi du lịch ấy, hai đứa chung một phòng. Anh nhẹ nhàng đi từ lý do này đến lý do khác, anh nói: "anh sẽ thức trông em ngủ, em cứ nhắm mắt lại đi"; "anh ngồi cạnh em nhé"; "anh mỏi lưng quá, nằm nghỉ một lát vậy, em đồng í chứ"; "anh có thể ôm em cho đỡ lạnh được không";... cứ như vậy, từng bước, từng bước một... người tôi nóng ran lên, chưa bao giờ tôi thấy mình như thế. Anh nằm đấy, và ôm tôi vào lòng, những cái ôm siết chặt của anh khiến tôi như chết lặng... để rồi đến khi tôi chợt tỉnh, thì chuyện gì xảy ra đã xảy ra mất rồi. Tôi bàng hoàng khi thấy anh nằm đấy, ngay bên cạnh tôi, hai đứa, không mảnh vải che thân... Tôi ngây đi, không biết phải nghĩ gì...
"Anh yêu em và sẽ luôn ở bên em, em đừng sợ, đừng lo lắng gì và cũng đừng quá căng thẳng như thế!!!
***
Lời nói ấy, đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in, chỉ cần câu nói ấy của anh thôi, tôi đã tin, tin rằng yêu là phải thế!!! 3 ngày đi du lịch của chúng tôi triền miên trong "chuyện ấy" và "chuyện ấy"...
Về nhà, mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, anh vẫn tỏ ra quan tâm, ân cần tôi hết mức cho đến cái ngày tôi hoang mang gào khóc nói với anh: "Em có thai".
Anh cười mỉm, rồi nói: "Nhanh vậy sao, mới chưa đầy hai tháng mà, phải phá thôi, không còn cách nào khác đâu em ạ", và anh cũng không quên kèm theo một lời an ủi: "Nhanh lắm, sẽ không đau đâu em"...
Chân tôi cứng đờ, tim tôi ngừng thở, mắt tôi không thể nhòa lệ vì quá cay đắng. Ánh mắt ấy, lời nói nói ấy, bóng dáng ấy... không phải người tôi yêu. Không phải anh...
Tôi đã đứng chết lặng, chân không thể lê bước, miệng không thể cất tiếng khi anh bước từng bước nhanh, rời xa tôi... rời xa tôi..., mỗi bước đi, là một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi không chút luyến tiếc...
Tôi hận mình, đấy gọi là tình yêu đầu đời?
M.L
No comments:
Post a Comment