Tuesday, November 30, 2010

# Phim Ta`i Lie^.u: Dda.i Ho.a Ma^'t Nu+o+'c, Ra^'t Hay, Xin Gio+'i Thie^.u

# V? Thu G?i QH C?a Bà Nguy?n Bình, Con Gái Tu?ng Nguy?n Tr?ng Vinh

 
# Về Thư Gởi QH Của Bà Nguyễn Bình, Con Gái Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh

http://mylinhng.multiply.com/journal/item/1848/1848

Tác gỉa lá thư này chính là bà Nguyễn Nguyên Bình, con gái của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.  Hôm nay cũng trên Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ (*1), bà Bình hội luận cùng với phóng viên ChimQuốcQuốcVNCH cũng như bức thư đã đưa ra những lời cảnh báo rất xác đáng của bà về chất bùn đỏ bauxite. Bà xem như hàng ngàn tấn chất độc bùn đỏ bauxite đang treo trên nóc nhà của đất nước.  Tự nhiên hồ chứa bauxite này trở thành một yếu huyệt của Việt Nam. Chỉ cần một trái mìn, động đất, hay một sự phá hoại bờ hồ chứa bauxite, thì tác hại của nó vô lường cho toàn thể đất nước.  Nguyễn Tấn Dũng và Ban Chấp Hành của Bộ Chính Trị ĐCSVN có trả lời được sự suy nghĩa của bà hay không ??? Rõ ràng chủ trương lớn của Đảng trong việc khai thác bauxite không qua được sự suy nghĩ của một phụ nữ.

Ngày 30 tháng 11 năm 2010
Mylinhng@aol.com
http://mylinhng.multiply.com
Xin phổ biến tự do

PS:
1) (*1) Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ thuộc hệ thống www.paltalk.com, ngoài ra diễn đàn này còn được truyền âm qua các diễn đàn Yahoo và VietFun, có thể lên đến hàng ngàn người tham dự, phát thanh 24/24. Diễn đàn này, chuyển những tin tức mới nhất, có thể nói, nhanh hơn cả đài phát thanh quốc tế CNN, và còn bình luận về những diễn biến đặc biệt đang xảy ra trong nước Việt Nam và trên toàn thế giới. Qúy vị có thể vào trang nhà này (http://mylinhng.multiply.com/journal/item/916) để có thể trực tiếp lắng nghe.

2) Đoạn băng ghi âm MP3 của bà Nguyễn Nguyên Bình hội luận với phóng viên ChimQuốcQuốcVNCN: (hãy xem phần attachment)

3) Thư gởi quốc hội của bà Nguyễn Nguyên Bình:
Thư một cử tri gửi Đại biểu Quốc hội



Hà Nội, ngày 21 tháng 11 năm 2010

Kính gửi: Đại biểu Quốc hội

Chúng tôi là những cử tri luôn cảm thấy mình thấp cổ bé họng khi bàn đến các việc quốc gia đại sự. Như tôi năm nay đã trrên 60 tuổi, đã được thực hiện quyền và nghĩa vụ công dân trên 40 năm, cụ thể là đã cầm lá phiếu bầu cử Quốc hội từ khoá 4, tính đến nay đã qua 9 lần được tự tay lựa chọn đại biểu "của mình" rồi. Tuy vậy, dù sống ngay ở trung tâm thủ đô nhưng chưa bao giờ tôi được vinh dự có mặt trong bất kỳ một cuộc "tiếp xúc cử tri" nào, kể cả khi đại biểu tiếp xúc tận cấp phường – cấp thấp nhất về hành chính.

Đại biểu tiếp xúc cử tri khi nào, ở đâu chúng tôi không hề được thông báo, mà có biết thời gian và địa điểm thì cũng chẳng ai để mình được "tự tiện" vào tiếp xúc đại biểu do mình bầu ra. Từ trước đến nay chỉ có các cử tri được chọn lựa mới được tiếp xúc mà thôi, cả 9 khoá mà tôi đi bầu đều như vậy…

Giờ đây, trước bao nhiêu vấn đề gai góc, cấp bách, liên quan đến an nguy, thậm chí là sự tồn vong của dân tộc, của đất nước, tôi (và rất nhiều cử tri xung quanh tôi) đều rất bức xúc, rất muốn phát biểu. Nhưng làm sao để chúng tôi đưa được tiếng nói của mình ra trước quốc dân đồng bào? Nếu viết thư gửi Quốc hội thì thư chỉ đến được Văn phòng Quốc hội là cùng, và nội dung thư có thể không bao giờ được công bố. (Ngay cả thư của người cử tri vĩ đại của các vị là Bác Võ Nguyên Giáp gửi Quốc hội mà còn không được công bố nữa là!).

Vì vậy tôi nghĩ chỉ còn một cách là gửi đến tận tay một số đại biểu mà chúng tôi hi vọng là các vị sẽ cảm nhận được tư tưởng của chúng tôi, và thay mặt chúng tôi phát biểu công khai trước Quốc hội (nếu đại biểu may mắn được dành thời gian phát biểu).

Ý chúng tôi muốn đề cập một khía cạnh tác hại của việc để những cái hồ bùn đỏ trên Tây Nguyên, ở độ cao từ 700m trở lên; một ý chưa thấy các nhà khoa học và đại biểu đưa ra. Đó là hồ bùn đỏ rất có thể trở thành mục tiêu của các hành động quân sự thù địch. Có thể họ sẽ tập kích bằng đường không thì sao? Từ trên máy bay, chưa cần dùng đến các loại khí tài quan sát tối tân hiện đại, ngay mắt thường cũng có thể nhìn rõ một mục tiêu màu đỏ gắt giữa cao nguyên xanh (diện tích đất đỏ bazan bị bóc đi làm nhà máy, công trường khai thác và hồ bùn đỏ cộng lại là hang ngàn hecta – riêng hồ bùn đỏ hàng trăm hecta). Ông bộ trưởng Khôi Nguyên từng cam đoan hồ bùn đỏ có thể chịu được động đất cấp 9, câu nói đó đã bị nhiều nhà khoa học phân tích chỉ ra là khó tin. Tôi cứ cho rằng ông Khôi Nguyên đúng đi, nhưng ai bảo đảm hồ bùn đỏ (tồn tại vĩnh viễn trên nóc nhà Đông Dương) sẽ không bị đánh phá bởi các máy bay cường kích của kẻ lạ từ cự ly rất gần? Bom đạn tuy không tạo ra lực công phá cường độ và quy mô lớn như động đất, nhưng về xác suất xảy ra chắc chắn là lớn hơn nhiều. Chắc các vị đại biểu không thể quên rằng trong thời đại ngày nay, đã từng có những cuộc chiến tranh xuất phát từ quyền lợi ích kỷ phe nhóm của những nước lớn, họ đã liều lĩnh áp đặt cho nước nhỏ những cuộc chiến ác hại phá hoại các nền văn hoá cổ kính quý giá của cả nhân loại, phá cả những di tích thiêng liêng nhất của "nước nhỏ". Lý do gây chiến thì rất vu vơ nhưng hành động thì rất đột ngột và quyết liệt (việc đó đã xảy ra trên đất nước chúng ta chưa xa, và trên thế giới cũng không chỉ có một). Tôi muốn hỏi ông bộ trưởng Khôi Nguyên, vậy ta sẽ phải bố trí các trận địa phòng không thế nào để bảo vệ không để hồ bùn đỏ bị đánh vỡ đập, bị đánh thủng đáy? Phải nói thêm là hồ bùn đỏ dễ bị tổn thương hơn rất nhiều so với hồ thủy lợi, thuỷ điện khi gặp phải những loại "địch họa" như trên nói. Hồ nước chỉ nguy hiểm khi bị địch đánh trúng đập, còn hồ bùn đỏ thì bất kỳ bị đánh vào đâu cũng nguy hiểm chết người ngay lập tức hoặc di hại lâu dài.

Đại biểu hãy hỏi giúp chúng tôi tại sao các vị có quyền thế của đất nước cứ nhăm nhăm cố để hồ bùn đỏ trên nóc nhà đất nước? Vì quyền lợi của ai mà bất chấp tất cả mọi nguy cơ như vậy? Các vị đó có dám cam đoan là đất nước mình từ nay trở đi vĩnh viễn không phải hứng chịu bất cứ loại chiến tranh phá hoại nào không?

Rất mong đại biểu lưu ý và cố gắng tìm cách đưa ý kiến của chúng tôi ra trước Quốc hội.

Xin cảm ơn đại biểu.

Cử tri Nguyễn Nguyên Bình

Số 9 – Ngõ 8 – Hoa Lư – Hà Nội

Điện thoại: 04. 39781121


Attachment: NguyenBinh.mp3

# Ve^` Thu+ Go+?i QH Cu?a Ba` Nguye^~n Bi`nh Con Ga'i Tu+o+ng Vi~nh

# Về Thư Gởi QH Của Bà Nguyễn Bình, Con Gái Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh

http://mylinhng.multiply.com/journal/item/1848/1848

Tác gỉa lá thư này chính là bà Nguyễn Nguyên Bình, con gái của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.  Hôm nay cũng trên Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ (*1), bà Bình hội luận cùng với phóng viên ChimQuốcQuốcVNCH cũng như bức thư đã đưa ra những lời cảnh báo rất xác đáng của bà về chất bùn đỏ bauxite. Bà xem như hàng ngàn tấn chất độc bùn đỏ bauxite đang treo trên nóc nhà của đất nước.  Tự nhiên hồ chứa bauxite này trở thành một yếu huyệt của Việt Nam. Chỉ cần một trái mìn, động đất, hay một sự phá hoại bờ hồ chứa bauxite, thì tác hại của nó vô lường cho toàn thể đất nước.  Nguyễn Tấn Dũng và Ban Chấp Hành của Bộ Chính Trị ĐCSVN có trả lời được sự suy nghĩa của bà hay không ??? Rõ ràng chủ trương lớn của Đảng trong việc khai thác bauxite không qua được sự suy nghĩ của một phụ nữ.

Ngày 30 tháng 11 năm 2010
Mylinhng@aol.com
http://mylinhng.multiply.com
Xin phổ biến tự do

PS:
1) (*1) Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ thuộc hệ thống www.paltalk.com, ngoài ra diễn đàn này còn được truyền âm qua các diễn đàn Yahoo và VietFun, có thể lên đến hàng ngàn người tham dự, phát thanh 24/24. Diễn đàn này, chuyển những tin tức mới nhất, có thể nói, nhanh hơn cả đài phát thanh quốc tế CNN, và còn bình luận về những diễn biến đặc biệt đang xảy ra trong nước Việt Nam và trên toàn thế giới. Qúy vị có thể vào trang nhà này (http://mylinhng.multiply.com/journal/item/916) để có thể trực tiếp lắng nghe.

2) Đoạn băng ghi âm MP3 của bà Nguyễn Nguyên Bình hội luận với phóng viên ChimQuốcQuốcVNCN: (hãy xem phần attachment)

3) Thư gởi quốc hội của bà Nguyễn Nguyên Bình:
Thư một cử tri gửi Đại biểu Quốc hội



Hà Nội, ngày 21 tháng 11 năm 2010

Kính gửi: Đại biểu Quốc hội

Chúng tôi là những cử tri luôn cảm thấy mình thấp cổ bé họng khi bàn đến các việc quốc gia đại sự. Như tôi năm nay đã trrên 60 tuổi, đã được thực hiện quyền và nghĩa vụ công dân trên 40 năm, cụ thể là đã cầm lá phiếu bầu cử Quốc hội từ khoá 4, tính đến nay đã qua 9 lần được tự tay lựa chọn đại biểu "của mình" rồi. Tuy vậy, dù sống ngay ở trung tâm thủ đô nhưng chưa bao giờ tôi được vinh dự có mặt trong bất kỳ một cuộc "tiếp xúc cử tri" nào, kể cả khi đại biểu tiếp xúc tận cấp phường – cấp thấp nhất về hành chính.

Đại biểu tiếp xúc cử tri khi nào, ở đâu chúng tôi không hề được thông báo, mà có biết thời gian và địa điểm thì cũng chẳng ai để mình được "tự tiện" vào tiếp xúc đại biểu do mình bầu ra. Từ trước đến nay chỉ có các cử tri được chọn lựa mới được tiếp xúc mà thôi, cả 9 khoá mà tôi đi bầu đều như vậy…

Giờ đây, trước bao nhiêu vấn đề gai góc, cấp bách, liên quan đến an nguy, thậm chí là sự tồn vong của dân tộc, của đất nước, tôi (và rất nhiều cử tri xung quanh tôi) đều rất bức xúc, rất muốn phát biểu. Nhưng làm sao để chúng tôi đưa được tiếng nói của mình ra trước quốc dân đồng bào? Nếu viết thư gửi Quốc hội thì thư chỉ đến được Văn phòng Quốc hội là cùng, và nội dung thư có thể không bao giờ được công bố. (Ngay cả thư của người cử tri vĩ đại của các vị là Bác Võ Nguyên Giáp gửi Quốc hội mà còn không được công bố nữa là!).

Vì vậy tôi nghĩ chỉ còn một cách là gửi đến tận tay một số đại biểu mà chúng tôi hi vọng là các vị sẽ cảm nhận được tư tưởng của chúng tôi, và thay mặt chúng tôi phát biểu công khai trước Quốc hội (nếu đại biểu may mắn được dành thời gian phát biểu).

Ý chúng tôi muốn đề cập một khía cạnh tác hại của việc để những cái hồ bùn đỏ trên Tây Nguyên, ở độ cao từ 700m trở lên; một ý chưa thấy các nhà khoa học và đại biểu đưa ra. Đó là hồ bùn đỏ rất có thể trở thành mục tiêu của các hành động quân sự thù địch. Có thể họ sẽ tập kích bằng đường không thì sao? Từ trên máy bay, chưa cần dùng đến các loại khí tài quan sát tối tân hiện đại, ngay mắt thường cũng có thể nhìn rõ một mục tiêu màu đỏ gắt giữa cao nguyên xanh (diện tích đất đỏ bazan bị bóc đi làm nhà máy, công trường khai thác và hồ bùn đỏ cộng lại là hang ngàn hecta – riêng hồ bùn đỏ hàng trăm hecta). Ông bộ trưởng Khôi Nguyên từng cam đoan hồ bùn đỏ có thể chịu được động đất cấp 9, câu nói đó đã bị nhiều nhà khoa học phân tích chỉ ra là khó tin. Tôi cứ cho rằng ông Khôi Nguyên đúng đi, nhưng ai bảo đảm hồ bùn đỏ (tồn tại vĩnh viễn trên nóc nhà Đông Dương) sẽ không bị đánh phá bởi các máy bay cường kích của kẻ lạ từ cự ly rất gần? Bom đạn tuy không tạo ra lực công phá cường độ và quy mô lớn như động đất, nhưng về xác suất xảy ra chắc chắn là lớn hơn nhiều. Chắc các vị đại biểu không thể quên rằng trong thời đại ngày nay, đã từng có những cuộc chiến tranh xuất phát từ quyền lợi ích kỷ phe nhóm của những nước lớn, họ đã liều lĩnh áp đặt cho nước nhỏ những cuộc chiến ác hại phá hoại các nền văn hoá cổ kính quý giá của cả nhân loại, phá cả những di tích thiêng liêng nhất của "nước nhỏ". Lý do gây chiến thì rất vu vơ nhưng hành động thì rất đột ngột và quyết liệt (việc đó đã xảy ra trên đất nước chúng ta chưa xa, và trên thế giới cũng không chỉ có một). Tôi muốn hỏi ông bộ trưởng Khôi Nguyên, vậy ta sẽ phải bố trí các trận địa phòng không thế nào để bảo vệ không để hồ bùn đỏ bị đánh vỡ đập, bị đánh thủng đáy? Phải nói thêm là hồ bùn đỏ dễ bị tổn thương hơn rất nhiều so với hồ thủy lợi, thuỷ điện khi gặp phải những loại "địch họa" như trên nói. Hồ nước chỉ nguy hiểm khi bị địch đánh trúng đập, còn hồ bùn đỏ thì bất kỳ bị đánh vào đâu cũng nguy hiểm chết người ngay lập tức hoặc di hại lâu dài.

Đại biểu hãy hỏi giúp chúng tôi tại sao các vị có quyền thế của đất nước cứ nhăm nhăm cố để hồ bùn đỏ trên nóc nhà đất nước? Vì quyền lợi của ai mà bất chấp tất cả mọi nguy cơ như vậy? Các vị đó có dám cam đoan là đất nước mình từ nay trở đi vĩnh viễn không phải hứng chịu bất cứ loại chiến tranh phá hoại nào không?

Rất mong đại biểu lưu ý và cố gắng tìm cách đưa ý kiến của chúng tôi ra trước Quốc hội.

Xin cảm ơn đại biểu.

Cử tri Nguyễn Nguyên Bình

Số 9 – Ngõ 8 – Hoa Lư – Hà Nội

Điện thoại: 04. 39781121


Attachment: NguyenBinh.mp3

# Ba`i Vie^'t Cu?a Tu+o+'ng Nguye^~n Tro.ng Vi~nh

Category: Other
Việt Nam không hề khiêu khích và xâm phạm vào đất Trung Quốc. Thế mà năm 1979, Trung Quốc huy động hàng chục sư đoàn "dạy cho Việt Nam một bài học", giết hại dân và tàn phá bốn tỉnh của Việt Nam; đánh chiếm cao điểm 1509 trong huyện Vị Xuyên – Hà Giang của chúng ta; năm 1988, đánh đắm tàu hải quân, giết hơn 70 chiến sĩ, sĩ quan và chiếm một số bãi đá ngầm trong quần đảo Trường Sa của chúng ta. 


Trong đàm phán biên giới, họ ép ta làm ta mất một nửa thác Bản Giốc, dân ta cũng không được đặt chân đến Ải Nam quan nữa, tất cả ta mất hàng trăm km2 đất. Họ xóa hiệp định phân định ranh giới vịnh Bắc Bộ giữa hai Chính phủ Pháp – Thanh (do lịch sử để lại) đòi chia lại, ăn hơn của ta một phần hải phận.


Sau khi nêu ra phương châm 16 chữ và 4 tốt với lãnh đạo ta, họ đã nghiễm nhiênđứng được trên nóc nhà Đông Dương, vị trí chiến lược xung yếu của ta, khai thácBốc-xít, di hậu họa cho hàng triệu đồng bào ta.


Các công ty của họ thuê rừng 50 năm để trồng cây bạch đàn, trước tiên là chặt cây phá rừng, tạo thêm nguyên nhân gây lũ lụt cho ta. Bạch đàn là cây ăn rất hại đất, hết hạn thuê, họ rút đi để lại cho ta hàng dãy hecta đất trống đồi trọc, vì không cây gì mọc được. Đây là một mưu kế rất thâm hiểm hại ta. Nguy hiểm hơn nữa là các công ty của họ thuê các khoảnh rừng trong đó ôm cả những đồi cao 600-700m tại các huyện Tràng Định, Bảo Lộc của Lạng Sơn và Tiên Yên của Quảng Ninh, có nơi chỉ cách biên giới Trung Quốc 700m. Họ phá rừng để trồng bạch đàn, phá rừng làm đường vào khu rừng họ thuê, họ làm đường xoáy trôn ốc lên đỉnh các đồi cao nói trên. 50 năm không ai kiểm soát được, họ có xây dựng công sự gì trên đỉnh các cao điểm ấy cũng không ai biết, liệu có để sau này sử dụng như cao điểm 1509 ở Vị Xuyên trước đây không?


Ngoài việc năm 1974, đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của ta, họ tự ý vẽ một cái"lưỡi bò" rất phi pháp bao chiếm gần hết biển Đông của Việt Nam, khoanh vùng cấm ngư dân ta vào đánh cá trong hải phận của mình, bắn chết, bắt ngư dân ta, tịch thu tài sản, ngư cụ, giam giữ, phạt tiền, dùng "tàu lạ" đâm chìm tàu cá của ngư dân ta.


Cậy có hải quân mạnh, tập trận diễu võ dương oai ở Biển Đông, uy hiếp ta, luôn tuyên bố sẽ "thu hồi" Tây Sa, là Trường Sa của Việt Nam, mà họ to mồm nhận xí là của họ.


Họ thuê dài hạn một đoạn bờ biển ở Đà Nẵng, nói là để xây dựng "khu vui chơi giải trí", xây nhà máy điện nguyên tử chỉ cách biên giới tỉnh Quảng Ninh 60km, nếu rò rỉphóng xạ thì bên ta mang họa.


Trên thượng nguồn sông Mê Kông, Trung Quốc xây một hệ thống đập trong đó có đập Tiểu Loan, chặn mất một khối nước vô cùng lớn. Nam Bộ của chúng ta ở cuối dòng sông, mùa khô đồng bằng sông Cửu Long sẽ thiếu nước, liệu còn nuôi được cá tra, cá basa nữa không? Có đủ nước tưới cho các vùng cây trái không? Vựa lúaNam Bộ có bị ảnh hưởng không? Sông cạn, nước mặn sẽ dâng sâu vào nội địa, triều cường càng dữ, nhân dân thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh liên quan sẽ sống ra sao? Trung Quốc chặn nguồn nước thượng lưu của một con sông quốc tế, thật là một kế hoạch ích kỷ, ác độc.


Họ trúng thầu một loạt nhà máy nhiệt điện và một số công trình, họ tự do đưa ồ ạt lao động của họ vào. Thế là, trên khắp đất nước ta, từ "nóc nhà Đông Dương", từ rừng núi tới đồng bằng, đến ven biển đã có hàng vạn người Trung Quốc rải ra, có làmối nguy tiềm ẩn không?


Từ những tình hình trên, rõ ràng Việt Nam ta bị hại đủ đường, và bị o ép tứ phía. Vì đâu nên nỗi này? Nhân dân ta nghĩ gì?


Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh

Hải Phòng có Bí thư Thành ủy mới


01/12/2010 07:10:03

Ông Nguyễn Văn Thành - Chủ tịch UBND thành phố Hải Phòng được bầu giữ chức Bí thư Thành ủy khóa mới. Bà Nguyễn Thị Nghĩa và ông Dương Anh Điền được bầu làm Phó Bí thư Thành ủy.

TIN LIÊN QUAN

Ông Nguyễn Văn Thành sinh ngày 5/3/1957, quê quán tại xã Trường Yên, huyện Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình, Đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam, Tiến sĩ Kinh tế, Cử nhân Luật, Cử nhân Anh văn, Quản lý nhà nước: bồi dưỡng chương trình Chuyên viên cao cấp.

z
Ông Nguyễn Văn Thành Bí thư Thành ủy mới của Hải Phòng. Ảnh IE


Cũng trong các ngày từ 28 đến 1/12/2010, Thành ủy Hải Phòng đã tiến hành Đại hội đại biểu Đảng bộ thành phố lần thứ XIV. Đại hội đã thông qua nhiều mục tiêu phát triển thành phố đến năm 2015, quyết tâm xây dựng TP Hải Phòng hoàn thành mục tiêu CNH-HĐH vào năm 2015.

Đại hội đã bầu Ban Chấp hành nhiệm kỳ 2010-2015 gồm 55 người, Ban thường vụ có 15 người.

(Theo Dân Việt)


Thư kêu cứu của gia đình Mục sư Dương Kim Khải


2010-11-30

Trong "Thư kêu cứu của gia đình Mục sư Dương Kim Khải" do con trai của ông là anh Dương Mạnh Hùng ký tên, gởi đến các tổ chức tôn giáo, nhân quyền, các cơ quan truyền thông và qúy vị hảo tâm khắp nơi, vợ và con Mục sư Khải nói về hoàn cảnh đơn chiếc, thiếu thốn tinh thần, vật chất, không phương tiện sinh nhai, không lối thoát.

RFA file

Cháu Dương Mạnh Hùng con trai MS Dương Kim Khải đứng trước cổng nhà


Mục sư Khải bị công an bắt hôm 10 tháng 8, 2010, từ hơn ba tháng qua gia đình ông không được phép liên lạc, thăm nuôi. Hiện, ông bị giam tại trại B34, vì bị kết tội "tham gia hoạt động nhằm lật đổ chánh quyền nhân dân".

Phải bỏ học để chăm sóc mẹ

Thư kêu cứu của anh Dương Mạnh Hùng gởi đi từ quận Bình Thạnh, thành phố Hồ Chí Minh đề ngày 29 tháng 11 năm 2010, cho biết là gia đình anh lâm vào hoàn cảnh "thê thảm, ngặt nghèo", mẹ anh bị liệt giường sau khi bị chứng tai biến mạch máu não, đang học lớp 12, anh phải dở dang việc học hành để chăm lo cho mẹ, không tự xoay sở được. 
Sau khi thư kêu cứu được gởi đi, anh Dương Mạnh Hùng đã trình bày với RFA  sơ lược về  những khó khăn xảy ra cho hai mẹ con anh, khi người cha vắng nhà:
Hiện tại nhà đang gặp khó khăn, mẹ cháu bị bệnh, nên đó là một khó khăn lớn cho cháu hiện giờ, bố thì bị bắt, mẹ bị bệnh thần kinh nửa, gây cản trở cho việc học hành của cháu. Bên chánh quyền cũng muốn gây áp lực rất nhiều, địa phương đã gọi điện cho ông chủ đất khu chuồng bò, muốn đuổi mẹ con cháu ra đường.
A.Dương Mạnh Hùng
"Nói chung là hiện tại nhà đang gặp khó khăn, mẹ cháu bị bệnh, nên đó là một khó khăn lớn cho cháu hiện giờ, bố thì bị bắt, mẹ bị bệnh thần kinh nửa, gây cản trở cho việc học hành của cháu. Bên chánh quyền cũng muốn gây áp lực rất nhiều, địa phương đã gọi điện cho ông chủ đất khu chuồng bò, muốn đuổi mẹ con cháu ra đường. 
Chánh quyền địa phương muốn đưa gia đình cháu đến bước đường cùng. Đây là điều cháu rất buồn, cháu còn dở dang việc học nên chưa mạnh dạn trong cuốc sống. Cháu biết là bố cháu không có tội gì cả."
Sau hai tháng không có tin tức gì của Mục sư Dương Kim Khải, hồi cuối tháng chín vừa qua, gia đình ông có đơn khiếu nại gởi
Mục sư Thân văn trường và cháu Dương Mạnh Hùng con trai MS Dương Kim Khải, phía sau là Hội Thánh Chuồng Bò. RFA file
Mục sư Thân văn trường và cháu Dương Mạnh Hùng con trai MS Dương Kim Khải, phía sau là Hội Thánh Chuồng Bò. RFA file
 đến ông Lê Hồng Anh, Bộ trưởng Công An và ông Trần Quốc Vượng, Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, đến nay vẫn chưa có quyết định gì:
"Đơn xin thăm nuôi cháu đã gởi đi rồi, nhưng chưa ai nói gì về lá đơn đó, họ nói trong đơn viết như là họ không biết luật, vì vậy họ không ký."
Mong rằng các tổ chức tôn giáo, nhân quyền, tất cả quý vị, giúp gia đình cháu lên tiếng để có một vụ xét xử công bằng, cháu tin chắc rằng chân lý thuộc về người công bình.
A.Dương Mạnh Hùng
Anh Dương Mạnh Hùng ước mong có được sự can thiệp từ bên ngoài:
" Mong rằng các tổ chức tôn giáo, nhân quyền, tất cả quý vị, giúp gia đình cháu lên tiếng để có một vụ xét xử công bằng, cháu tin chắc rằng chân lý thuộc về người công bình."
Anh cũng luôn tin tưởng vào các hoạt động tôn giáo mà cha mình theo đuổi,  từ khi anh chưa ra đời tới nay:
"Từ lúc đi theo Chúa đã 20 năm nay, bố cháu chỉ là một mục sư đi giảng đạo, bố cháu cũng hết lòng giúp đỡ những người cùng cảnh ngộ khó khăn, cháu không nghỉ là bố cháu có hoạt động lật đổ chánh quyền."
Anh cho biết nhờ lòng hảo tâm của những người xung quanh mà gia đình anh có thể tồn tại:
"Nhà cháu sống được nhờ những người dân oan, lúc trước đã bị dỡ nhà và  những anh em trong hội thánh cũng giúp đỡ gia đình cháu."
Theo anh, nếu nhận được sự can thiệp đồng loạt với nhà nước Việt Nam, thì cha anh cũng như các tín hữu Hội Thánh Chuồng Bò bị bắt, sẽ thoát cảnh tù đầy:
"Mong rằng các tổ chức nhân quyền có tiếng nói mạnh mẽ với chánh quyền Việt Nam, bố cháu cũng như các tín hữu sẽ sớm được trả tự do". 
Từ lúc đi theo Chúa đã 20 năm nay, bố cháu chỉ là một mục sư đi giảng đạo, bố cháu cũng hết lòng giúp đỡ những người cùng cảnh ngộ khó khăn, cháu không nghỉ là bố cháu có hoạt động lật đổ chánh quyền
A.Dương Mạnh Hùng
Dịp này, anh Dương Mạnh Hùng cũng cám ơn cơ quan truyền thông, quý vị hảo tâm đã lên tiếng cho trường hợp cha anh và mẹ con anh:
" Cháu xin cám ơn Đài Á Châu Tự Do đã cho cháu được lên tiếng, xin cám ơn mọi người đã quan tâm đến gia đình cháu, cầu chúc Đức Chúa Trời luôn ở cùng quý vị."

Xin chính quyền cứu xét trên tình người

Kế đó, vị mục sư được cử tạm thay thế mục sư Duơng Kim Khải cũng nói về sự sa sút, neo đơn, khốn khó  của vợ con mục sư Khải:
"Tôi là mục sư nhiệm chức Nguyễn Mạnh Hùng, quyền quản nhiệm Hội Thánh Chuồng Bò đang gặp rất nhiều khó khăn, sau khi mục sư Dương Kim Khải bị bắt, lúc đó tôi là truyền đạo, được giao phụ trách hội thánh này. Nhà mục sư Khải hiện chỉ còn vợ ông và cháu Dương Mạnh Hùng. 
Bà Khải bị tai biến và bị bệnh tim lâu rồi. Lúc chưa bị bắt, mục sư Khải lo phục vụ cho bà hàng ngày trong sinh hoạt cá nhân. Sau khi ông bị bắt, cháu Hùng, năm nay mới 17 tuổi, nhưng đã phải lo lắng, chăm sóc  cho mẹ cháu về sinh hoạt cá nhân của một phụ nữ."  
Bà Khải bị tai biến và bị bệnh tim lâu rồi. Lúc chưa bị bắt, mục sư Khải lo phục vụ cho bà hàng ngày trong sinh hoạt cá nhân. Sau khi ông bị bắt, cháu Hùng, năm nay mới 17 tuổi, nhưng đã phải lo lắng, chăm sóc  cho mẹ cháu về sinh hoạt cá nhân của một phụ nữ
MS.Nguyễn Mạnh Hùng
Ông cũng cho hay là Hội Thánh Chuồng Bò có thể bị dẹp bỏ, nay mai:
"Người ta đang có chiến dịch muốn đàn áp, muốn xóa bỏ hội thánh chúng tôi, họ yêu cầu tôi phải làm hồ sơ xin phép sinh
Một buổi cầu nguyện tại "Hội Thánh Chuồng Bò"
Một buổi cầu nguyện tại "Hội Thánh Chuồng Bò".Nguồn thongtinberlin.de
hoạt, tôi đã nộp đơn và cam kết cho chính quyền địa phương và phòng Tôn giáo của quận Bình Thạnh, Saigon rồi."
Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng cũng biết rõ việc chánh quyền sở tại ép buộc chủ đất trục xuất vợ con mục sư Dương Kim Khải, phải rời khỏi khu chuồng bò:
"Ông chủ đất nơi đặt Hội Thánh Chuồng Bò và chỗ vợ con mục sư Khải sống tạm đã hai lần gọi điện thoại cho tôi, nói là công an phường 28 yêu cầu ông đuổi vợ con mục sư Khải đi nơi khác và cũng không cho hội thánh sinh hoạt tại đó nữa. 
Khi tôi qua gặp ông chủ đất, ông nói rằng chuyện như vậy, tôi không biết phải nói sao nữa, nhưng nếu công an và chánh quyền yêu cầu phải đuổi vợ con ông Khải đi, không cho Hội Thánh Chuồng Bò sinh hoạt tại đó, tôi sẽ nói thẳng với người ta là giữa tình người, tôi không thể đuổi họ được, còn nếu công an muốn đuổi thì cứ xuống mà đuổi
MS.Nguyễn Mạnh Hùng
Công an cũng bắt hai tín hữu của hội thánh là thầy Thành và cô Hoa, chúng tôi chỉ biết cầu nguyện, vì trong quyền năng của Chúa, chúng tôi sẽ có nơi khác sinh hoạt. Mục sư Khải đã dâng hiến cả đời cho Chúa, nay chánh quyền ép buộc phải đuổi vợ con mục sư Khải đi. 
Nhưng nhờ ơn trên và cám ơn Chúa, khi tôi qua gặp ông chủ đất, ông nói rằng chuyện như vậy, tôi không biết phải nói sao nữa, nhưng nếu công an và chánh quyền yêu cầu phải đuổi vợ con ông Khải đi, không cho Hội Thánh Chuồng Bò sinh hoạt tại đó, tôi sẽ nói thẳng với người ta là giữa tình người, tôi không thể đuổi họ được, còn nếu công an muốn đuổi thì cứ xuống mà đuổi."
Hội Thánh Chuồng Bò và gia đình mục sư Dương Kim Khải cũng hy vọng là cấp trên cũng hành xử như ông chủ đất, có nghĩa là trọng tình người, không đẩy người ta vào bước đường cùng, cướp đi niềm tin, sự an vui , cuộc sống của những người hiền lương, đặt nặng sự tin tưởng vào tôn giáo, công lý và lẽ phải.

Theo dòng thời sự:


Cuộc thi sắc đẹp "Dấu Cộng Duyên Dáng"


2010-11-30

Với rất nhiều người bị nhiễm HIV, kết quả xét nghiệm dương tính đồng nghĩa với đau đớn, chán chường, lo lắng, thậm chí có người còn coi đó là bản án tử hình.

Photo courtesy of phunuonline.vn

Từ trái qua: Á hậu 1 Nghiêm Thị Lan, đại sứ Mỹ tại VN Michael Michalak, hoa hậu Trần Thị Huệ, hoa hậu thể thao 2007 Trần Thị Huỳnh (BGK) và á hậu 2 Tô Thị Tuyết

 

Thế nhưng, cũng chính dấu cộng đó đã trở thành biểu tượng của một cuộc thi sắc đẹp đầu tiên dành cho những người phụ nữ nhiễm HIV tại Việt Nam, mang tên Dấu Cộng Duyên Dáng. Cuộc thi được coi là một thành công trong hoạt động về tuyên truyền phòng chống AIDS và giảm kỳ thị đối với người có HIV/AIDS tại Việt Nam. Nhân ngày Thế giới phòng chống AIDS 1 tháng 12, tạp chí Phụ nữ kỳ này xin gửi tới quý thính giả tâm sự của những người phụ nữ đóng góp vào thành công của cuộc thi này.

Cuộc thi đặc biệt

Lâu nay ở Việt Nam người ta thấy rất nhiều các cuộc thi sắc đẹp được tổ chức hàng năm ở khắp nơi với nhiều tên gọi khác nhau. Nào là hoa hậu thể thao, hoa hậu áo dài, hoa hậu ảnh, vân vân… Thế nhưng cuộc thi Dấu Cộng Duyên Dáng mới diễn ra vào trung tuần tháng 11 vừa qua tại Hà Nội lại là cuộc thi đặc biệt nhất. Nó đặc biệt bởi vì đây là cuộc thi đầu tiên tại Việt Nam dành cho những phụ nữ nhiễm HIV, nhất là khi những kỳ thị trong xã hội dành cho những người sống chung với HIV/AIDS vẫn còn khá phổ biến.

Bác sĩ Khuất Hải Oanh, thành viên ban tổ chức cho biết cuộc thi là mơ ước từ rất lâu của những phụ nữ có HIV tại Việt Nam. Chị cho biết:

"Cuộc thi này là mơ ước của những phụ nữ có HIV, bọn mình trong nhiều năm làm việc với rất nhiều người có HIV và các bạn vẫn ấp ủ một mơ ước là có một ngày nào đấy chị em được bước lên sân khấu và được thể hiện mình. Sau đó mạng lưới vì ngày mai tươi sáng muốn thực hiện ước mơ này của chị em và bọn mình muốn ủng hộ. Được sự cam kết của nhà tài trợ thì cuộc thi được tổ chức. 

Ban tổ chức bắt đầu thông báo về thể lệ cuộc thi và nhận hồ sơ thi từ khoảng đầu tháng 8. Thời hạn nộp hồ sơ khá ngắn ngủi, chỉ trong vòng 3 tuần. Điều kiện đối với thí sinh đăng ký là phụ nữ nhiễm HIV có độ tuổi từ 18 đến 40, không có phẫu thuật thẩm mỹ, và phải tham gia tích cực vào các hoạt động phòng chống AIDS trong cộng đồng." 

Sau 3 tuần kể từ ngày thông báo, ban tổ chức cuộc thi đã nhận được 110 hồ sơ dự thi, một con số mà bác sĩ Oanh gọi là 'ngoài sự mong đợi của ban tổ chức', bởi vì theo chị, rất nhiều chị em còn ngần ngại khi tham gia cuộc thi. Chị nói:

Cuộc thi này là mơ ước của những phụ nữ có HIV, các bạn vẫn ấp ủ một mơ ước là có một ngày nào đấy chị em được bước lên sân khấu và được thể hiện mình. 

Bác sĩ Khuất Hải Oanh

"Có nhiều chị em còn rất ngại ngần trong việc bộc lộ tình trạng HIV của mình, nhiều chị em ngại ngần bước ra công chúng như vậy. Trong nhiều trường hợp thì lại là do gia đình của chị em. Những người chồng, người yêu hay gia đình của chị em chưa cảm thấy đủ tự tin đối diện với dư luận, ví dụ vợ mình có HIV hay gia đình mình có người có HIV. Có nhiều bạn gái rất muốn tham gia, nhiều bạn gái rất là xinh đẹp nhưng mọi người chưa sẵn sàng, cho nên nhận được 110 hồ sơ thì cũng mừng rồi, vì lúc đầu lo lắm không biết có bao nhiêu."

Từ 110 hồ sơ gửi về, ban tổ chức đã chọn ra 15 người vào vòng chung kết. Những thí sinh chủ yếu đến từ các miền quê xa thành thị. Rất nhiều người trong số họ mặc dù chỉ sống cách Hà Nội 70 hay 80 cây số nhưng chưa bao giờ từng được ra thăm Hà Nội. Nhiều người chưa từng đi giầy cao gót hay thậm chí không biết trang điểm. Thế nhưng chỉ sau vài ngày tập trung ở Hà Nội để tập luyện cho đêm chung kết, tất cả 15 thí sinh đã sẵn sàng.

Chung kết cuộc thi diễn ra vào đêm 14 tháng 11 tại nhà hát Tuổi trẻ, Hà Nội. Đêm chung kết cuộc thi Dấu Cộng Duyên Dáng đã thu hút được đông đảo khán giả đến mức hội trường nhà hát không còn chỗ trống. Báo đài và truyền hình khắp nơi đưa tin về cuộc thi. 

Những thí sinh cũng phải đi qua các vòng thi áo dài, áo dạ hội, và ứng xử giống như các cuộc thi sắc đẹp khác. Chỉ có vòng thi áo tắm là không được bao gồm trong cuộc thi này. Một điểm khác biệt nữa là tất cả các trang phục, phần trang điểm của các thí sinh đều được tài trợ hoàn toàn, bởi vì các thí sinh phần lớn còn gặp khó khăn về kinh tế nên không thể tự mình trang trải toàn bộ các chi phí tham gia thi. 

Chiến thắng bản thân 

Người đoạt giải nhất cuộc thi là Trần Thị Huệ, 28 tuổi, quê Hà Nam. Cô hiện là tuyên truyền viên của trung tâm sức khỏe phụ nữ Hà Nội. Huệ phát hiện nhiễm HIV từ năm 2006 và đã có nhiều năm tham gia tích cực vào các phong trào tuyên truyền phòng chống AIDS và giảm kỳ thị trong cộng đồng. 

suckhoedoisong.vn-2010-250.jpg
15 thí sinh trong trang phục áo dài cuộc thi "Dấu cộng duyên dáng". Photo courtesy of suckhoedoisong.vn
Tuy nhiên, cô cho biết quyết định tham gia thi cũng không phải là một quyết định dễ dàng gì. Cô nói:

"Đối với bản thân em, người gàn em thì không có, nhưng sự đắn đo có nên thi hay không thì em cũng phải suy nghĩ mất gần một tháng thì mới đăng ký. Em là người Hà Nam, lên Hà Nội sống và làm việc thì em phải thuê nhà, con cái em còn phải đi học nữa. Em sợ nếu em tham gia cuộc thi sẽ ảnh hưởng đến chỗ ở của em hiện tại, những người xung quanh xa lánh mình, thì mình cảm thấy là hơi hoang mang. Một điều nữa, chẳng may trường biết em là mẹ của cháu Đức Anh mà lại là người nhiễm HIV thì cháu có được học hành tiếp tục hay không. Em suy nghĩ rất nhiều."

Huệ có hai con trai, cháu đầu bị câm điếc và đang theo học tại trường Xã Đàn, còn cháu thứ hai rất không may bị mang trong mình virut HIV. 
Không giống như những cuộc thi sắc đẹp khác, nơi những thí sinh khi dự thi đều ấp ủ một mong muốn lớn nhất đó là được nhận vương miện chiến thắng, những thí sinh của cuộc thi Dấu Cộng Duyên Dáng mong muốn chứng tỏ với cộng đồng rằng họ vẫn khỏe mạnh và vẫn có thể cống hiến cho xã hội. Đối với Huệ, trước đêm chung kết cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đọat giải. Nhưng cô đã tự tặng cho mình một giải thưởng, đó là giải chiến thắng bản thân mình. Cô nói:

"Thực sự khi em tham gia cuộc thi thì em không nghĩ là mình sẽ đoạt giải hay không mà tự thưởng cho mình một cái giải, giải đó là giải chiến thắng bản thân, đó là giải quý giá nhất. Bất cứ ai cũng thế thôi, thắng trong cuộc chơi là điều rất hạnh phúc, tất cả 15 chị em đều nói là chiến thắng được bản thân đã là một vương miện rất vinh quang rồi."

Thế nhưng, khi nghe tên mình nhận giải nhất, cô cũng không thể cầm lòng mà bật khóc. Cô nói:

"Cảm giác lúc đó rất phấn khởi, vui vì mình là người chiến thắng trong một cuộc thi. Một điều nữa mình cảm thấy rất tủi thân nữa, mặc dù mình may mắn là chiến thắng nhưng mình lại cảm thấy tủi thân. Không biết tại sao mình lại tủi thân và mình khóc rất nhiều, có điều mình chỉ nghĩ là niềm vui đến cũng có, và cảm xúc thật lúc đó là những gì mà những người có HIV đang gửi gắm nơi mình, mình cảm thấy vui, và có chút tủi thân."

Thực sự khi tham gia cuộc thi, em không nghĩ chuyện sẽ đoạt giải hay không, mà tự thưởng cho mình một giải, đó là giải chiến thắng bản thân.. 

Chị Trần Thị Huệ, giải nhất

Huệ cũng không thể ngờ được rằng, những lo lắng ban đầu của cô đã không thành sự thực. Những người hàng xóm khi biết cô nhiễm HIV vẫn đến chúc mừng cô, ngợi khen nghị lực nơi cô. 

Đọat vương miện hoa hậu cuộc thi, bên cạnh những vui mừng và tự hào, Huệ cũng cảm thấy những gánh nặng trách nhiệm mà cô phải mang trước mắt. Cô chia sẻ:

"Còn qua cuộc thi này, khi đoạt vương miện giải nhất thì trong cái chiến thắng mình cũng có lo lắng một chút. Bản thân mình đã là người đại diện cho những người đang sống chung với HIV, mình phải làm thế nào và cố gắng như thế nào để lắng nghe được nguyện vọng của những người có HIV không có cơ hội như mình đứng lên để nói tiếng nói của những người có HIV. 

Mình phải lắng nghe tất cả các ý kiến của họ để mình có thể truyền đạt đến các cấp lãnh đạo, chính quyền, hoặc là tất cả người dân Việt Nam để họ có thể hiểu là những người có HIV vẫn sống khỏe mạnh, họ vẫn có nghị lực sống để giúp đỡ chia sẻ với những người cùng cảnh ngộ với mình." 

Xóa bỏ kỳ thị

Còn đối với bác sĩ Oanh, bên cạnh thành công không ngờ của cuộc thi trong việc thu hút sự chú ý của đông đảo người dân và truyền thông, một thành công nữa quan trọng hơn cả đó là sự trưởng thành của những người nhiễm HIV trong nhận thức, sự phát triển về năng lực họat động của mạng lưới những người có HIV/AIDS tại Việt Nam. Chị giải thích:

000_Hkg4048358-250.jpg
Các thai phụ tại một bệnh viện ở Tiền Giang hôm 9/7/2010 với poster phòng chống HIV/AIDS trên tường. AFP photo
"Việc chị em tham gia vào cuộc thi này thể hiện sự trưởng thành rất đáng kể của những người có HIV, vì để bước lên sân khấu của một cuộc thi sắc đẹp thì đòi hỏi sự tự tin, nó là đỉnh cao nhất của sự bộc lộ, ra trước công chúng bộc lộ mình có HIV, nó phải có sự tự tin rất lớn. 

Mình nghĩ cuộc thi này là một mốc rất quan trọng trong phong trào của người có HIV tại Việt Nam. Nó là sự trưởng thành của mọi người, và chứng tỏ là mọi người đủ tự tin đối mặt với sự kỳ thị trong xã hội. Một thành công rất lớn nữa là cuộc thi này đã chứng tỏ được năng lực của mạng lưới của người có HIV, đơn vị đứng ra thực hiện tất cả các công việc chính của cuộc thi này chính là mạng lưới vì ngày mai tươi sáng."

Nhưng chị cũng bày tỏ ý tiếc nuối là cuộc thi chỉ có một thời gian chuẩn bị quá ngắn và mới chỉ dành cho các tỉnh phía Bắc từ Hà Tĩnh trở ra, trong khi người nhiễm HIV thì khắp các tỉnh thành Việt Nam nơi nào cũng có. 

Theo thống kê mới nhất của Bộ Y Tế Việt Nam, hiện có hơn 180, 000 người nhiễm HIV/AIDS được báo cáo trong nước, trong số đó nữ chiếm hơn 29%. Có đến gần 98% số quận, huyện trong toàn quốc đã có báo cáo có người nhiễm.

Mình nghĩ cuộc thi này là một mốc rất quan trọng trong phong trào của người có HIV tại Việt Nam. Nó là sự trưởng thành của mọi người, và chứng tỏ là mọi người đủ tự tin đối mặt với sự kỳ thị trong xã hội.

Bác sĩ Khuất Hải Oanh

Những ngày sôi nổi của cuộc thi Dấu Cộng Duyên Dáng đã kết thúc. Những thí sinh tham gia thi đã trở về với cuộc sống đời thường với bao nhiêu lo toan thường ngày. Huệ cho biết những ngày này cô thậm chí còn bận hơn cả trước khi thi, vì ngoài việc tham gia họat động của Trung tâm sức khỏe Phụ nữ Hà Nội, lo làm thêm kiếm tiền nuôi hai con nhỏ, cô còn phải trả lời phỏng vấn các báo đài liên tục. Cô nói bận mà vẫn vui. 

Nhân dịp này, cô cũng muốn gửi đến một thông điệp cho tất cả các chị em phụ nữ nhiễm HIV. Đó là hãy nỗ lực tự chiến thắng những ngần ngại của bản thân mình, bởi vì khi các chị cố gắng sống tốt và có ích cho xã hội thì mình có thể hy vọng là xã hội sẽ bớt đi cái nhìn kỳ thị đối với những người có HIV/AIDS.

Theo dòng thời sự:


Chính phủ có đáp ứng kỳ vọng của dân?


2010-11-30

Tại kỳ họp quốc hội vừa qua, nhiều phát biểu của một số đại biểu về những vấn đề 'nóng' hiện nay được nhiều người kỳ vọng 'thấu tai' chính phủ để chỉnh sửa.

Photo courtesy of dantri

Đại biểu Quốc Hội Nguyễn Minh Thuyết trả lời báo chí sáng 24/11/2010

 

Có thể nói, nhiều cử tri quan tâm đến chính sự tại Việt Nam tỏ ra vui mừng khi được nghe những đề nghị thẳng thắn của đại biểu Nguyễn Minh Thuyết tại phiên thảo luận được truyền hình trực tiếp hôm đầu tháng 11 vừa qua, bàn về tình hình kinh tế - xã hội Việt Nam. 

Dân nói thẳng nói thật

Nhiều người tỏ ra phấn chấn khi vị đại biểu này đưa ra đề nghị thành lập ủy ban lâm thời điều tra vụ việc Tập đoàn Công nghiệp Tàu thủy Việt Nam Vinashin, và đến cuối kỳ họp quốc hội có thể bỏ phiếu bất tín nhiệm đối với những thành viên chính phủ, kể cả thủ tướng, trong vụ việc đó. Kiến nghị đó đã được một số đại biểu quốc hội khác ủng hộ.

Phản ứng của nhiều người dân là mừng vui vì họ cho rằng đó là một tín hiệu của dân chủ. Bà Lê Hiền Đức, một khuôn mặt tham gia chống tham nhũng có tiếng lâu nay tại Việt Nam, từng được Tổ chức Minh bạch Quốc tế trao giải thưởng Liêm chính năm 2007, bày tỏ sự lạc quan tin tưởng của bà vào những vị đại biểu quốc hội nói thẳng, dù rằng vẫn chưa được nhiều:

"Đại biểu Nguyễn Minh Thuyết, Lê Văn Cuông (Thanh Hoá), rồi Nguyễn Lân Dũng, Dương Trung Quốc rất được dân quí trọng, tin tưởng. Nhưng đó là thiểu số, còn đại đa số: một là 'nghị gật', hai sợ động đến thân họ, 'ghế' của họ nên không dám nói lên ý kiến của họ. Riêng bản thân tôi, thực tế, thán phục nhất ý kiến của đại biểu Nguyễn Minh Thuyết. Nhưng đó là thiểu số thôi."

Một số cử tri cũng tỏ lòng tin tưởng vào những đại biểu dám lên tiếng như thế. Một trong những người đó có bà Nguyễn Nguyên Bình, con gái của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, vào ngày 21 tháng 11 vừa qua có thư gửi trực tiếp cho những vị đại biểu mà bà hy vọng sẽ nói thay những quan tâm, trăn trở của một cử tri như bà trước quốc hội, chính phủ.

Riêng bản thân tôi, thực tế, thán phục nhất ý kiến của đại biểu Nguyễn Minh Thuyết. Nhưng đó là thiểu số thôi.

Bà Lê Hiền Đức

Những vấn đề nóng được các đại biểu nêu ra như chuyện nợ nần của Vinashin, dự án khai thác bô- xít ở Tây Nguyên, rồi dự án đường sắt cao tốc Bắc- Nam … đã được tổng kết thành những câu hỏi gửi cho thủ tướng và các bộ trưởng chính phủ. 

Một trong những quan tâm của cử tri là hậu quả khôn lường của việc khai thác bô xít ở Tây Nguyên khi chất thải bùn đỏ được giữ trong những hồ chứa nằm trên Tây Nguyên. Sau khi nghe trấn an của Bộ trưởng Tài nguyên- Môi trường, Phạm Khôi Nguyên, bà Nguyễn Nguyên Bình có ý kiến:

"Tôi xem trao đổi trực tuyến trên VietnamNet, rồi những phát biểu tại quốc hội của ông Phạm Khôi Nguyên, tôi không tin được. Tại sao người ta tự đưa mình vào một 'thế' như vậy? Tại sao để hồ bùn đỏ ở một nơi cao như thế rồi đem hết khả năng để khắc phục? Sao lại làm thế cho tốn kém? Tại sao không đặt ở nơi khác? Tại sao không thải khô? Tại sao không làm như các nhà khoa học gợi ý? 

Bao nhiêu ý kiến của ông Khôi Nguyên tôi đều không hiểu nổi, mà theo tôi đó là những ý kiến 'đưa trâu qua rào'; tức ai đưa ra ý kiến gì cũng nói tôi đã nghiên cứu, khắc phục rồi. Theo tôi nghĩ, lẽ ra ông Phạm Khôi Nguyên phải là người phản biện thì lại đứng ra như người của Tập đoàn Than- Khoáng sản." 

Bà cũng không bằng lòng với đánh giá cho rằng thảm họa tại Hungary là do công nghệ áp dụng từ năm 1942, còn hiện nay Việt Nam theo công nghệ tiên tiến:

Tôi vẫn nghe người ta nói công nghệ thải khô tiên tiến hơn công nghệ thải ướt. Hiện nay người ta làm thải khô sao Việt Nam vẫn còn chọn thải ướt mà gọi là tiên tiến nhất? 

"Còn phái đoàn sang Hungary xem xét gồm những ai? Thông báo cũng không có, danh tánh cũng không, có người trong phản biện không. Nếu ví dụ toàn những người đồng thanh như ông Phạm Khôi Nguyên, không có gì đáng tin tưởng."

Chính phủ có thay đổi?

000_DV272185-250.jpg
Bà Lê Hiền Đức từng được Tổ chức Minh bạch Quốc tế trao giải thưởng Liêm chính năm 2007. AFP photo
Tại phiên trả lời chất vấn hôm tuần rồi, thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng nhận trách nhiệm của bản thân cũng nhưng của các bộ trưởng chính phủ liên quan để xảy ra vụ nợ nần Vinsahin… Về việc nhận trách nhiệm này, bà Nguyễn Nguyên Bình có ý kiến:

"Phải có giải trình để dân tin có thể khắc phục được; chứ để thất thoát lớn như thế, và có những vấn đề buộc nhận trách nhiệm xong rồi để đó, tôi chả tin. Tôi không nói chuyện nước khác, tại Việt Nam hồi cải cách ruộng đất để xảy ra sai lầm, ông tổng bí thư Trường Chinh phải mất chức. Bây giờ tốt nhất nếu không làm được hãy để người khác làm. Điều quan trọng là ông (thủ tướng) có từ chức không, có mất chức không? Nếu nhận trách nhiệm xong rồi để đó, rồi kêu có nhiều khó khăn đề nghị Quốc hội, mọi người thông cảm giúp đỡ chúng tôi làm việc. 

Theo tôi nếu vị bộ trưởng nào thấy khó khăn thì nên từ chức để cho người khác làm, như thế mới sòng phẳng, chứ cứ nhận lỗi, nhận lỗi thì quá nhẹ. 

Trong một gia đình khi đứa trẻ con làm lỗi phải hứa với cha mẹ lần sau không phạm nữa; nếu thủ tướng xin lỗi mà không nói không phạm nữa thì không bằng đứa trẻ con. Tôi không bằng lòng với những phát biểu như thế."

Trong thực tế, lâu nay có nhiều vấn đề, nhất là tình hình tham nhũng, khiếu kiện của dân chúng mà cơ quan chức năng nhà nước không giải quyết dứt điểm, một cách thấu tình đạt lý, nên nhiều người dân trở nên mất tin tưởng như kết luận của bà Lê Hiền Đức:

Theo tôi nếu vị bộ trưởng nào thấy khó khăn thì nên từ chức để cho người khác làm, như thế mới sòng phẳng, chứ cứ nhận lỗi, nhận lỗi thì quá nhẹ. 

Bà Nguyễn Nguyên Bình

"Có những việc rất lớn, rất quan trọng của đất nước ảnh hưởng đến cuộc sống người dân như bô-xít, đường sắt cao tốc, được những đại biểu như ông Nguyễn Minh Thuyết đưa ra tranh luận, cho ý kiến. Nhưng rồi cứ bàn đi, bàn lại không biết đến nay giải quyết thế nào. Mà những vị như ông Nguyễn Minh Thuyết ít quá 'đếm trên đầu ngón tay' làm sao chống lại một 'hệ thống', nhân dân đang lo, đang trông chờ sự công minh, nghiêm túc, dân chủ mà không nhìn thấy gì. Tôi là người chống tham nhũng nhưng buồn lắm, không thấy tương lai gì. Tôi chống tham nhũng không vì cá nhân mà bị khủng bố…"

Tại những nước khác như Hoa Kỳ, Nhật Bản, Pháp… các tổ chức thăm dò hay báo chí thường xuyên có những thống kê đánh giá mức tín nhiệm của dân chúng đối với những vị lãnh đạo đất nước. Mức độ tin tưởng của dân chúng được thể hiện lên xuống rất rõ thông qua khả năng điều hành công việc đất nước của những vị lãnh đạo đó.

Dù ở Việt Nam chưa có những đánh giá, thăm dò công khai như thế nhưng lòng dân đối với các nhà lãnh đạo cũng vậy thôi. Theo lẽ thường, nhà lãnh đạo nào có tâm và lo được cho dân nước thì nhận được sự tin yêu, kính nể của dân, bằng không thì bị muôn người oán thán.

Theo dòng thời sự: