Saturday, March 12, 2011
Nhiều Truyền Đơn Rãi Tại Thủ Đức, Gò Vấp, Sài Gòn sáng ngày 13/3/2011
Nhiều Truyền Đơn Rãi Tại Thủ Đức, Gò Vấp, Sài Gòn sáng ngày 13/3/2011. Tai chợ đầu mối Thủ Đức, và nhiều nơi khác dân chúng địa phương đã lượm được 1 số lượng lớn. Công an và dân phòng đã tịch thu rất nhiều nhưng không hết vì số lượng truyền đơn được rãi rất lớn.
# Thông Tin Vê` Viê.c Ra?i Truyê`n Ddo+n Ta.i Sài Gòn, Thu? Ddu+'c, Gò Vâ'p
# Thông Báo Dda(.c Bie^.t Vê` Vu. Trung Tá Công An Ddánh Chê't Dân
Thông tin thêm về vụ công an phường Thịnh Liệt – Hà Nội đánh chết người.
Người Buôn Gió – Trước khi mất, lúc ở trong bệnh viện, ông Tùng nói với con rằng: - Bố thấy không thể sống được, bố sẽ chết, bố còn nợ tiền người này từng này, người kia từng kia…con phải trả cho bố. Bố bị thế này do ông Ninh đánh, con phải làm rõ khi bố chết rồi…
Ông Tùng xuống bến xe phía Nam để mua vé vào miền trong, là một tay chơi gà chọi, nghe điện báo ở miền trong có con gà hay. Ông Tùng đi xe ôm từ nhà vào khoảng 10 giờ 30 ngày 28-2- 2011.
Đến 16 giờ 30 cùng ngày, có một phụ nữ đến gặp và bà Nguyên Thị Miền vợ ông Tùng nói:
– Anh Tùng bị công an phường Thịnh Liệt đánh đau lắm, nhà xuống đó mà xem ngay đi.
Mẹ con nhà bà Miền vội đi xuống công an phường Thịnh Liệt, thấy bố bị xích chân, xích tay ở ghế trong công an phường Thịnh Liệt. Ông Tùng nói với con bố khát nước, con ông đi mua nước về nhưng công an không cho uống. Ông Tùng bảo bố đau lắm, con ông xin cho ông đi cấp cứu nhưng công an không cho đi. Nói là để làm việc xong đã. Lúc này có người không rõ là ai nói loáng thoáng trong đồn là " giả vờ ăn vạ đấy, đau gì đây"
Gia đình tiếp tục xin cho ông Tùng đi cấp cứu, nhưng công an phường bảo là giờ không có người đưa đi. Gia đình xin họ tự đưa đi , có công an giám sát cũng không được. Gia đình xin được gọi bác sĩ đến khám nhưng công an bảo "không được"
Gia đình mua phở, nước nhưng công an cũng không cho ông Tùng ăn uống gì.
Ông Tùng bảo nhà rằng đau lắm, công an Nguyễn Văn Ninh nói:
– Ban nãy mày còn to mồm lắm cơ mà. Ai đỡ cho mày, cho mày mấy cái vả.
Sau đó công an Ninh lên xe máy đi mất.
Khoảng 21 giờ hơn cùng ngày lúc này ông Tùng đã liệt tứ chi, công an đưa ông đi bệnh viện nhưng vẫn cẩn thận xích tay vào cáng cứu thương. Công an bắt vợ ông Tùng phải dọn dẹp chỗ ông Tùng bị xích và đã nôn ọe ra đấy.
Vào đến viên, công an vẫn nói với gia đình ông Tùng không có việc gì đâu, chup ảnh chẳng thấy gì cả. Nhưng bác sĩ bệnh viện đã không cho ai được đụng vào đầu ông Tùng vì có thể dẫn tới nguy hiểm tính mạng, lúc đó gia đình đã lường thấy mức độ nghiêm trọng.
Ông Tùng nằm chữa trị bệnh viện đến 6 giờ 25 sáng ngày 8-3 thì vĩnh viễn ra đi do gẫy đốt sống cổ tại bệnh viện Việt Đức ( Bạch Mai đã sơ cứu và chuyển về Việt Đức vì ở đó có khoa xương chuyên môn cao). Hiện nay những tấm phim X Quang chụp bệnh tình ông Tùng gia đình chưa được xem.
Ngày 9-3, khi ông Tùng mất. Gia đình nhà công an Ninh có đến xin chịu phí tổn mai táng.
Gia đình nhà ông Tùng không chấp nhận, nói mọi việc chưa rõ ràng.
Chiều 10-3 công an quận Hoàng Mai đến khuyên nhủ tận tình gia đình nhà ông Tùng đại khái rằng.
– Thôi thì ông Tùng cũng đã rồi, gia đình nên mai táng ông ấy sớm mồ yên mả đẹp , mọi việc có thế nào thì đâu sẽ có đó. Việc giám định thì chưa biết đến bao giờ mới có kết luận. Giờ để ông như thế cũng không nên.
Nhưng gia đình chưa nghe, vì gia đình ông Tùng muốn được pháp y kết luận trước khi đem ông Tùng đi mai táng. Hiện nay thi thể ông Tùng vẫn nằm tại nhà xác bệnh viện Việt Đức.
Trước khi mất, lúc ở trong bệnh viện, ông Tùng nói với con rằng;
– Bố thấy không thể sống được, bố sẽ chết, bố còn nợ tiền người này từng này, người kia từng kia…con phải trả cho bố. Bố bị thế này do ông Ninh đánh, con phải làm rõ khi bố chết rồi.
Con của ông Tùng, cô gái Trịnh Kim Tiến, sinh viên đại học Bách Khoa Hà Nội. Liệu lời trăn trối của ông Tùng có quá sức với cô sinh viên ?
Đại tá Chung, trưởng phòng điều tra công an Hà Nội nhận trách nhiệm điều tra vụ này, nhân chứng và gia đình ông Tùng liên tục bị triệu lên số 7 Thuyền Quang để khai báo nhiều lần về sự việc. Trong lúc hỏi cung, công an Hà Nội vẫn khuyên nhủ không nên làm quá sự việc, mọi sự cũng đã rồi.
Hiện nay gia đình chưa định ngày đưa tang.
Người Buôn Gió
http://nguoibuongio1972.multiply.com/journal/item/252/252
---------- Forwarded message ----------
From:
Date: 2011/3/10
http://danlambao1.wordpress.com/2011/03/10/ng%C6%B0%E1%BB%9Di-dan-len-ti%E1%BA%BFng-cong-an-g%E1%BB%A1-xu%E1%BB%91ng-ngay/Người dân lên tiếng. Công an: gỡ xuống ngay!
Sáng nay, 10-3-2011 tại 252 Trần Khát Chân- Hai Bà Trưng, Hà Nội, những tấm băng rôn đã được giăng lên. Hình ảnh bà cụ 90 tuổi ngồi khóc con chết oan nghiệp dưới bàn tay khát máu của Công An đã làm đau lòng và bức xúc tất cả mọi người.
Nhiều người dân đã tụ tập, đến hỏi thăm và ai cũng thương tâm lẫn phẫn nộ trước cái chết oan nghiệt của ông Trịnh Xuân Tùng và hành động giết người dã man của tên trung tá công an Nguyễn Văn Ninh.
Đây, tiếng nói của gia đình nạn nhân, nó cũng là tiếng nói của những người yêu chuộng công lý, tôn trọng pháp luật và lẽ phải: Đề nghị pháp luật xử lý nghiêm minh công an Nguyễn Văn Ninh đánh chết người vì không đội mũ bảo hiểm:
Những biểu ngữ bày tỏ những nguyện vọng chính đáng này chiều nay đã bị CA tháo gỡ và lấy đi.
Mạng sống của người dân quá bọt bèo dưới con mắt của đảng và nhà nước. Công an trở thành đám kiêu binh còn hơn thời chúa Trịnh. Hết người này bị đánh chết đến người khác. Bản án 7 năm tù giam dành cho tên thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp giết người ở Bắc Giang chưa kịp ráo mực thì những dùi cui đập xối xả lên đầu người dân lại tiếp tục.
Đau thương này còn kéo dài đến bao giờ!?
Những đòi hỏi chính đáng trên đã được lệnh gỡ xuống. Đất nước này, dưới sự lãnh đạo của đảng và dùi cui của công an, người dân VN không có quyền bày tỏ thái độ, nguyện vọng, đòi hỏi. Cái đầu của người dân, đảng chỉ muốn gói trọn trong việc: gật gù với những điều đảng nói và đổ máu dưới dùi cui của công an còn đảng còn mình.
Đau thương này sẽ còn tiếp tục.
*
Mới tuần trước Dân Làm Báo đã viết bài "Dân mình sẽ còn bị công an giết dài dài!" vạch rõ sự bao che những hành động thủ ác của công an bởi đảng và nhà nước qua Điều 298 – Bộ Luật Hình sự như sau:
1. Người nào dùng nhục hình trong hoạt động điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án, thì bị phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.
2. Phạm tội gây hậu quả nghiêm trọng thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.
3. Phạm tội gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng, thì bị phạt tù từ năm năm đến mười hai năm.
4. Người phạm tội còn bị cấm đảm nhiệm chức vụ nhất định từ một năm đến năm năm.
Chỉ cần có thế!
Mọi sự giết người của bất kỳ công an nào, dù có dã man, tàn án đến đâu đều có thể đóng khung trong cái gọi là "hoạt động điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án". Dù có đánh chết ngoài đường, bóp cổ trong bụi cứ đem về đồn để đóng dấu thi hành công vụ.
Một mạng người cùng lắm đổi lại tối đa 7 năm hoặc 12 năm. Hậu quả nghiêm trọng = 7 năm đồng nghĩa với cái chết của anh Nguyễn Văn Khương ở Bắc Giang. Hậu quả RẤT nghiêm trọng = 12 năm đồng nghĩa với bỉ ổi và khốn nạn của những kẻ làm luật lẫn thi hành luật.
1 năm cho đến 5 năm sau tiếp tục đảm nhiệm CHỨC VỤ đồng nghĩa với tiếp tục mang danh hiệu công an NHÂN DÂN trong sự nghiệp đe dọa, hành hung, trấn áp, khủng bố, giết hại dân lành để Còn Đảng Còn Mình.
Dân mình sẽ còn bị công an giết dài dài!. Nhưng xin đừng nghĩ nó sẽ là anh/chị/cô/chú dân đen nào đó chứ không bao giờ là mình, hay là đứa con trai ngoan ngoãn sắp lấy vợ, hoặc là cô con gái xinh đẹp đang sắp vào đại học… Anh Nguyễn Văn Khương nếu còn sống chắc cũng nghĩ như thế. Nhưng anh đã chết năm anh 21 tuổi. Điều 298 của Bộ Luật Hình sự đã tiếp tay vào việc giết anh.
Và sẽ tiếp tục giết chết nhiều người.
Bi kịch lại được lập lại: Ông Trịnh Xuân Tùng bị đánh gẫy hai đốt xương sống cổ, liệt tứ chi, cơ hô hấp tắc nghẽn đường phổi, nằm bất động giữa đường, vẫn bị lôi về đồn công an. Ông chết vì "chống người thi hành công vụ".
Tên công an giết người bị đình chỉ công tác 3 ngày!!!
và những băng rôn, khẩn nguyện chính đáng của người dân đã bị thủ tiêu bởi tập đoàn thủ ác.
__._,_.___.
__,_._,___
Tho^ng Tin The^m Ve^` Vu. Trung Ta' Co^ng Anh Dda'nh Che^'t Da^n
Người Buôn Gió – Trước khi mất, lúc ở trong bệnh viện, ông Tùng nói với con rằng: - Bố thấy không thể sống được, bố sẽ chết, bố còn nợ tiền người này từng này, người kia từng kia…con phải trả cho bố. Bố bị thế này do ông Ninh đánh, con phải làm rõ khi bố chết rồi…
Ông Tùng xuống bến xe phía Nam để mua vé vào miền trong, là một tay chơi gà chọi, nghe điện báo ở miền trong có con gà hay. Ông Tùng đi xe ôm từ nhà vào khoảng 10 giờ 30 ngày 28-2- 2011.
Đến 16 giờ 30 cùng ngày, có một phụ nữ đến gặp và bà Nguyên Thị Miền vợ ông Tùng nói:
– Anh Tùng bị công an phường Thịnh Liệt đánh đau lắm, nhà xuống đó mà xem ngay đi.
Mẹ con nhà bà Miền vội đi xuống công an phường Thịnh Liệt, thấy bố bị xích chân, xích tay ở ghế trong công an phường Thịnh Liệt. Ông Tùng nói với con bố khát nước, con ông đi mua nước về nhưng công an không cho uống. Ông Tùng bảo bố đau lắm, con ông xin cho ông đi cấp cứu nhưng công an không cho đi. Nói là để làm việc xong đã. Lúc này có người không rõ là ai nói loáng thoáng trong đồn là " giả vờ ăn vạ đấy, đau gì đây"
Gia đình tiếp tục xin cho ông Tùng đi cấp cứu, nhưng công an phường bảo là giờ không có người đưa đi. Gia đình xin họ tự đưa đi , có công an giám sát cũng không được. Gia đình xin được gọi bác sĩ đến khám nhưng công an bảo "không được"
Gia đình mua phở, nước nhưng công an cũng không cho ông Tùng ăn uống gì.
Ông Tùng bảo nhà rằng đau lắm, công an Nguyễn Văn Ninh nói:
– Ban nãy mày còn to mồm lắm cơ mà. Ai đỡ cho mày, cho mày mấy cái vả.
Sau đó công an Ninh lên xe máy đi mất.
Khoảng 21 giờ hơn cùng ngày lúc này ông Tùng đã liệt tứ chi, công an đưa ông đi bệnh viện nhưng vẫn cẩn thận xích tay vào cáng cứu thương. Công an bắt vợ ông Tùng phải dọn dẹp chỗ ông Tùng bị xích và đã nôn ọe ra đấy.
Vào đến viên, công an vẫn nói với gia đình ông Tùng không có việc gì đâu, chup ảnh chẳng thấy gì cả. Nhưng bác sĩ bệnh viện đã không cho ai được đụng vào đầu ông Tùng vì có thể dẫn tới nguy hiểm tính mạng, lúc đó gia đình đã lường thấy mức độ nghiêm trọng.
Ông Tùng nằm chữa trị bệnh viện đến 6 giờ 25 sáng ngày 8-3 thì vĩnh viễn ra đi do gẫy đốt sống cổ tại bệnh viện Việt Đức ( Bạch Mai đã sơ cứu và chuyển về Việt Đức vì ở đó có khoa xương chuyên môn cao). Hiện nay những tấm phim X Quang chụp bệnh tình ông Tùng gia đình chưa được xem.
Ngày 9-3, khi ông Tùng mất. Gia đình nhà công an Ninh có đến xin chịu phí tổn mai táng.
Gia đình nhà ông Tùng không chấp nhận, nói mọi việc chưa rõ ràng.
Chiều 10-3 công an quận Hoàng Mai đến khuyên nhủ tận tình gia đình nhà ông Tùng đại khái rằng.
– Thôi thì ông Tùng cũng đã rồi, gia đình nên mai táng ông ấy sớm mồ yên mả đẹp , mọi việc có thế nào thì đâu sẽ có đó. Việc giám định thì chưa biết đến bao giờ mới có kết luận. Giờ để ông như thế cũng không nên.
Nhưng gia đình chưa nghe, vì gia đình ông Tùng muốn được pháp y kết luận trước khi đem ông Tùng đi mai táng. Hiện nay thi thể ông Tùng vẫn nằm tại nhà xác bệnh viện Việt Đức.
Trước khi mất, lúc ở trong bệnh viện, ông Tùng nói với con rằng;
– Bố thấy không thể sống được, bố sẽ chết, bố còn nợ tiền người này từng này, người kia từng kia…con phải trả cho bố. Bố bị thế này do ông Ninh đánh, con phải làm rõ khi bố chết rồi.
Con của ông Tùng, cô gái Trịnh Kim Tiến, sinh viên đại học Bách Khoa Hà Nội. Liệu lời trăn trối của ông Tùng có quá sức với cô sinh viên ?
Đại tá Chung, trưởng phòng điều tra công an Hà Nội nhận trách nhiệm điều tra vụ này, nhân chứng và gia đình ông Tùng liên tục bị triệu lên số 7 Thuyền Quang để khai báo nhiều lần về sự việc. Trong lúc hỏi cung, công an Hà Nội vẫn khuyên nhủ không nên làm quá sự việc, mọi sự cũng đã rồi.
Hiện nay gia đình chưa định ngày đưa tang.
Người Buôn Gió
http://nguoibuongio1972.multiply.com/journal/item/252/252
From:
Date: 2011/3/10
Người dân lên tiếng. Công an: gỡ xuống ngay!
Sáng nay, 10-3-2011 tại 252 Trần Khát Chân- Hai Bà Trưng, Hà Nội, những tấm băng rôn đã được giăng lên. Hình ảnh bà cụ 90 tuổi ngồi khóc con chết oan nghiệp dưới bàn tay khát máu của Công An đã làm đau lòng và bức xúc tất cả mọi người.
Nhiều người dân đã tụ tập, đến hỏi thăm và ai cũng thương tâm lẫn phẫn nộ trước cái chết oan nghiệt của ông Trịnh Xuân Tùng và hành động giết người dã man của tên trung tá công an Nguyễn Văn Ninh.
Đây, tiếng nói của gia đình nạn nhân, nó cũng là tiếng nói của những người yêu chuộng công lý, tôn trọng pháp luật và lẽ phải: Đề nghị pháp luật xử lý nghiêm minh công an Nguyễn Văn Ninh đánh chết người vì không đội mũ bảo hiểm:
Những biểu ngữ bày tỏ những nguyện vọng chính đáng này chiều nay đã bị CA tháo gỡ và lấy đi.
Mạng sống của người dân quá bọt bèo dưới con mắt của đảng và nhà nước. Công an trở thành đám kiêu binh còn hơn thời chúa Trịnh. Hết người này bị đánh chết đến người khác. Bản án 7 năm tù giam dành cho tên thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp giết người ở Bắc Giang chưa kịp ráo mực thì những dùi cui đập xối xả lên đầu người dân lại tiếp tục.
Đau thương này còn kéo dài đến bao giờ!?
Những đòi hỏi chính đáng trên đã được lệnh gỡ xuống. Đất nước này, dưới sự lãnh đạo của đảng và dùi cui của công an, người dân VN không có quyền bày tỏ thái độ, nguyện vọng, đòi hỏi. Cái đầu của người dân, đảng chỉ muốn gói trọn trong việc: gật gù với những điều đảng nói và đổ máu dưới dùi cui của công an còn đảng còn mình.
Đau thương này sẽ còn tiếp tục.
*
Mới tuần trước Dân Làm Báo đã viết bài "Dân mình sẽ còn bị công an giết dài dài!" vạch rõ sự bao che những hành động thủ ác của công an bởi đảng và nhà nước qua Điều 298 – Bộ Luật Hình sự như sau:
1. Người nào dùng nhục hình trong hoạt động điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án, thì bị phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.
2. Phạm tội gây hậu quả nghiêm trọng thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.
3. Phạm tội gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng, thì bị phạt tù từ năm năm đến mười hai năm.
4. Người phạm tội còn bị cấm đảm nhiệm chức vụ nhất định từ một năm đến năm năm.
Chỉ cần có thế!
Mọi sự giết người của bất kỳ công an nào, dù có dã man, tàn án đến đâu đều có thể đóng khung trong cái gọi là "hoạt động điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án". Dù có đánh chết ngoài đường, bóp cổ trong bụi cứ đem về đồn để đóng dấu thi hành công vụ.
Một mạng người cùng lắm đổi lại tối đa 7 năm hoặc 12 năm. Hậu quả nghiêm trọng = 7 năm đồng nghĩa với cái chết của anh Nguyễn Văn Khương ở Bắc Giang. Hậu quả RẤT nghiêm trọng = 12 năm đồng nghĩa với bỉ ổi và khốn nạn của những kẻ làm luật lẫn thi hành luật.
1 năm cho đến 5 năm sau tiếp tục đảm nhiệm CHỨC VỤ đồng nghĩa với tiếp tục mang danh hiệu công an NHÂN DÂN trong sự nghiệp đe dọa, hành hung, trấn áp, khủng bố, giết hại dân lành để Còn Đảng Còn Mình.
Dân mình sẽ còn bị công an giết dài dài!. Nhưng xin đừng nghĩ nó sẽ là anh/chị/cô/chú dân đen nào đó chứ không bao giờ là mình, hay là đứa con trai ngoan ngoãn sắp lấy vợ, hoặc là cô con gái xinh đẹp đang sắp vào đại học… Anh Nguyễn Văn Khương nếu còn sống chắc cũng nghĩ như thế. Nhưng anh đã chết năm anh 21 tuổi. Điều 298 của Bộ Luật Hình sự đã tiếp tay vào việc giết anh.
Và sẽ tiếp tục giết chết nhiều người.
Bi kịch lại được lập lại: Ông Trịnh Xuân Tùng bị đánh gẫy hai đốt xương sống cổ, liệt tứ chi, cơ hô hấp tắc nghẽn đường phổi, nằm bất động giữa đường, vẫn bị lôi về đồn công an. Ông chết vì "chống người thi hành công vụ".
Tên công an giết người bị đình chỉ công tác 3 ngày!!!
và những băng rôn, khẩn nguyện chính đáng của người dân đã bị thủ tiêu bởi tập đoàn thủ ác.
Bảo vệ ai?
Chuyện xẩy ra là ngày 28/2/2011 vừa qua, ông Trịnh Xuân Tùng, 53 tuổi, cư ngụ ở 525 Trần Khát Chân, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội, bị Trung tá Công an nhân dân phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai, đánh gẫy xương cổ ngay giữa đường phố Hà Nội, và đã tử vong hôm 8/3/2011 tại Bệnh viện Việt Đức sau 6 ngày nằm liệt hôn mê. Lý do ông Trung tá Công an nhân dân tung dùi cui đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng vì ông Tùng "không đội mũ bảo hiểm"! Ngay sau khi bị đánh thương tích trầm trọng và bất tỉnh, ông Tùng vẫn bị còng vào gốc cây và sau đó thì bị mang về đồn công an phường Thịnh Liệt. Dù ông Tùng bị thương tích trầm trọng và thân nhân van xin, nhưng công an không cho chở đi cấp cứu. Đến khi thấy nạn nhân nằm bất động, tình trạng xem ra nguy kịch, công an mới cho chở ông Tùng đến bệnh viện Bạch Mai. Tại đây, bác sĩ đành phải bó tay, vì nạn nhân đã bị đánh gãy cổ chấn thương cột sống và đã trở thành bại liệt, nên bệnh viện Bạch Mai đã chuyển nạn nhân đến bệnh viện Việt Đức giải phẫu. Nhưng vì vết thương quá nặng và cấp cứu trễ nên ông Tùng đã tử vong sau 6 ngày hôn mê. Được biết là sau khi xẩy ra sự kiện khủng khiếp khó thể tưởng tượng nói trên, ông Trung tá Công an nhân dân Nguyễn Văn Ninh chỉ bị đình chỉ công tác có 3 ngày. Trong lúc đó thì tại khu vực nhà ông Tùng ở địa chỉ 525 Trần Khát Chân, thân nhân nạn nhân và dân chúng Hà Nội đã tập trung đông nghẹt biểu tình để đòi công lý. Tuy nhiên, ngày hôm sau thì nơi đó đã vắng lặng, bởi những người thân thích nhà ông Tùng đã kéo lên Ủy Ban Thành Phố, còn công an thì rình rập ngăn cản dân chúng tập trung. Có lẽ họ đã lường trước được đám tang ông Tùng rất dễ trở thành một cuộc biểu tình lớn, tạo nên hiệu ứng dây chuyền khắp nước, nên có những biện pháp chặt chẽ như vậy chăng? Chỉ tội nghiệp cho ông Tùng và chắc cũng là do số mạng của ông. Ông Tùng có hai điều không may. Thứ nhất là ông đã không hiểu đúng ý nghiã của "mũ bảo hiểm" ở dưới chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam. Cũng như mọi nơi khác trên thế giới, cái mũ bảo hiểm nó giúp cho sự an toàn của người lái xe 2 bánh, nhưng ở Việt Nam thì kinh nghiệm lâu nay cho thấy cái mũ bảo hiểm có thể trở thành cái hoạ chết người. Ông Tùng không hiểu một điều quan trọng là, dưới cái chế độ của ông Thủ tướng Công an nhân dân Nguyễn Tấn Dũng, là xếp tối thượng của ông Trung tá Công an Nguyễn Văn Ninh, thì nếu không đội mũ bảo hiểm thì tánh mạng của ông không được "bảo hiểm", và ông đã kiểm nghiệm điều đó bằng chính mạng sống của ông. Theo tin tức trên báo chí nhà nước thì trong năm ngoái đã có ít nhất 19 người bị công an đánh chết tương tự như trường hợp của ông Tùng. Sự giải thích của công an sau những vụ việc đó khiến người ta tự hỏi, tại sao những người khoẻ mạnh bị bắt vào đồn công an bỗng dưng lại hay bị những "chứng bệnh lạ" dẫn đến tử vong như thế? Thứ hai, dưới chế độ của đảng Cộng Sản Việt Nam thì tuy công an trên danh nghĩa cũng là lực lượng thi hành luật pháp, nhưng trên thực tế họ lại là những người chà đạp luật pháp nhiều nhất. Vì là "thanh bảo kiếm để bảo vệ đảng" nên công an tha hồ tác oai tác quái dưới cái danh nghĩa "thực hiện nhiệm vụ" này. Ông Tùng chỉ là một trong vô số nạn nhân bị oan sai, bức hiếp trên khắp nước bị mất mạng vì mục tiêu "thực hiện nhiệm vụ bảo vệ đảng" của công an, và đương nhiên anh Tùng sẽ không phải là nạn nhân cuối cùng, vì dưới mắt quần chúng thì trong lực lượng công an vẫn còn rất nhiều Nguyễn Văn Ninh khác, lúc nào cũng chờ chực để vung dùi cui và đấm đá túi bụi bất cứ ai mà công an thấy cần phải trấn áp để vừa có tiền bỏ túi vừa lập công dâng đảng. Dưới áp lực của dư luận, rồi đây có thể Nguyễn văn Ninh sẽ bị đưa ra toà xử phạt cho có hình thức pháp luật, chứ không chỉ kiểm điểm xuông trong nội bộ đảng rồi thôi như bao nhiêu vụ khác. Tuy nhiên, việc toà án xét xử là một chuyện, công lý có được thực hiện hay không lại là chuyện khác, vì yếu tố "thân nhân tốt", hay "có công với cách mạng",… vẫn thường được pha trộn trong phán quyết của toà án. Cũng như trong tập thể đảng viên đảng cộng sản, lực lượng công an nhân dân cũng còn rất nhiều người có lương tâm và cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vì những hành vi vi phạm pháp luật, ức hiếp người dân diễn ra hàng ngày của công an. Có thể là vì miếng cơm manh áo, vì bị cuốn vào guồng máy bạo lực của đảng, những người này phải miễn cưỡng thi hành chỉ thị của đảng. Tuy nhiên hẳn rằng khi phải đối diện với quần chúng, những công an còn giữ được "tính người" như thế không lý do gì lại phải nặng tay để gây ra tội ác. Bên cạnh đó, hiện nay gia đình của Nguyễn Văn Ninh hẳn cũng đang là nạn nhân của chính Nguyễn Văn Ninh để nhận sự xa lánh, khinh bỉ của quần chúng, cũng đang là bài học để những công an khác nhìn vào. Công an từ nhân dân mà ra, dược nuôi dưỡng bằng tiền đóng thuế của người dân; nhưng lại "chỉ biết còn đảng còn mình" mà không bảo vệ nhân dân, nên đã trở thành lực lượng đối nghịch với nhân dân. Bởi vậy, Blogger Mẹ Nấm, dù đã cố công sưu tập "công trạng" của họ để khen lực lượng công an một tiếng, nhưng không khen nổi (*) (*) "Khen Các Anh Rất Khó", Blogger Mẹ Nấm,http://menam0.multiply.com/journal/item/452/452 Nguồn:http://radiochantroimoi.wordpress.com/2011/03/12/bao-ve-ai/ 0 0 Rate This
|