Saturday, March 26, 2011

# Lo+`i Tâm Huyê't Cu?a Thê' Hê. Tri' Thu+'c Tre? 8X Trong Nu+o+'c

 

Lời tâm huyết của thế hệ trí thức trẻ 8x, trong nước


Tôi viết bài này như một lời tâm tình với tất cả trí thức trẻ Việt Nam và hải ngoại. Mục đích duy nhất bài viết là mong muốn trí thức Việt Nam hãy làm điều gì đó để cứu lấy Việt Nam, cứu lấy chính mình. Tôi là một người Việt trẻ sinh trong thời bình, với kiến thức hạn hẹp nên tôi rất mong được sự góp ý của tất cả các bậc tiền bối. Tôi xin nhấn mạnh một điều: Bài viết của tôi chỉ là một lời chia sẻ gửi đến trí thức mang dòng máu Việt Nam.

Việt Nam hiện nay có nhiều điều kiện để trở thành nước có nền kinh tế phát triển: nguồn lao động trẻ, thuận tiện giao thông, có nhiều loại tài nguyên. Tuy vậy, nước ta vẫn trong cái vòng luẩn quẩn của
nghèo nàn, lạc hậu. Nguyên nhân chính là do đất nước chúng ta không tôn trọng tri thức.

Một xã hội
bảo thủ, coi thường sư tiến bộ của khoa học đương nhiên sẽ tụt hậu. Và Việt Nam đã tụt hậu. Nếu chỉ so sánh trong Đông Nam Á chúng ta cần tới 18 năm để đuổi kịp Indonesia, 34 năm với Thái Lan 197 năm với Singapore. Hậu quả của một chính phủ xem thường trí thức.
Ngay trong định hướng của đảng: "Giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo" đã
sai lầm trầm trọng, phản khoa học.

Vấn đề đầu tư vào giáo dục luôn quyết định hưng, suy của một quốc gia. Nền giáo dục của Việt Nam và cả xã hội Việt Nam làm nhân tài
không có đất dụng võ. Với bằng cấp tràn lan, người Việt có khi ảo tưởng về mình. Mỗi năm chúng ta có rất nhiều kỹ sư, cử nhân, tiến sĩ, giáo sư mới nhưng nền kinh tế của chúng ta èo uột, đất nước chúng ta lạc hậu. Hoàn toàn thiếu một sản phẩm Việt sánh ngang tầm các quốc gia khác trên thế giới. Nhắc đến Samsung, Hyundai, người ta nghĩ đến Hàn Quốc, nhắc tới Sony nhớ tới Nhật… Thực tế này cho thấy chất xám Việt đang bi lãng phí.

Có thể nói Việt Nam đã
tụt hậu, người lãnh đạo đất nước không phải là tinh hoa của dân tộc, học thứckém xa nhiều người trong xã hội. Bằng cấp Việt Nam không có giá trị quốc tế. Theo tôi, đã đến lúc trí thức Việt Nam nhìn thẳng vào chính mình, nhìn nhận thực tế và thực hiện vai trò của mình để cứu chính mình và cứu xã hội. Thực tế cần phải chấp nhận: nước ta là nước nghèo nàn, lạc hậu. Và nếu chúng ta không khắc phục được sự yếu kém của đất nước nạn nhân cũng chính là chúng ta.

Bất cứ xã hội nào, trí thức và tinh thần dân tộc luôn dẫn đầu để đưa đất nước đi lên. Nước Mỹ phồn vinh với giấc mơ Mỹ, Người
Hàn Quốc chấp nhận "ăn mày chất xám" ở phương tây, tinh thần Samurai của Nhật… Các dân tộc khác đã làm rạng danh dân tộc họ. Việt Nam kém phát triển chứng tỏ trí thức Việt chưa phát huy được vai trò của mình. Trí thức Việt đang bị gông cùm, bị cuốn vào vòng xoáy của xã hội lưu manh và mất đi trí thức, ý chí.

Là một người sinh sau 75, tôi chỉ nêu ra cái vòng xoáy mà người trí thức trẻ phải chịu. Sau năm 75, thế hệ 8x là lực lượng trí thức đông đảo nhất. Rất tiếc, không ít phải thỏa hiệp với cái lưu manh trong xã hội "hành hạ nhau mà sống". Xã hội mà trí thức vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm. Tôi đưa ra vài ví dụ cho thấy cái vòng luẩn quẩn mà chí thức phải chịu:
VD: Một bác sĩ với mức lương chết đói, anh ta tìm cách làm khó bệnh nhân để nhận "lót tay". Nhưng khi anh ta sử dụng các dịch vụ khác, anh ta lại bị làm khó lại.

Vụ sập cầu Cần Thơ, những kỹ sư làm việc trên công trình đó đã làm hại hoặc tiếp tay cho người khác làm hại rất nhiều người. Sẽ ra sao nếu như những kỹ sư này đứng dưới công trình của chính họ.

Mỗi người trong xã hội tự hại mình và hại người khác. Có thể nói trí thức Việt Nam cũng như bao người Việt khác là nạn nhân của nhau, nạn nhân của định hướng xã hội, nạn nhân của sự lãnh đạo tồi tệ. Một nền giáo dục tồi tệ.

Khi một người nước ngoài nói: "Giáo dục Việt Nam tồi tệ", chúng ta phải công nhận họ đúng. Nền giáo dục của chúng ta mang tính chất bịt miệng, giáo điều. Học sinh phổ thông học khổ hơn đi cày. Học, học như điên, như bị ma đuổi. Học sinh cố gắng vào trường A, trường B mà đôi khi không biết học ngành đó làm gì, ngành đó ra sao, mình có thích ngành đó hay không. Học sinh bị nhồi vào đầu những kiến thức mang tính giáo điều. Ngay cả văn chương, nhạc họa cũng sặc mùi đảng, đảng, đảng..... Họ không được cung cấp kiến thức xã hội để có thể định hướng cuộc đời. Phương tiện truyền thông đưa những thông tin láo khoét. Cứ coi điểm chuẩn của các trường đại học sẽ thấy nực cười. Có ngành năm trước cao ngất, năm sau xấp xỉ xuống sàn. Học sinh chạy theo ngành nghề đan g nổi. Những năm gần đây, kinh tế lên ngôi, sự bùng nổ của ngân hàng, chứng khoán làm mức lương ngành này cao ngất và đương nhiên điểm chuẩn tăng theo. Bên cạnh đó, nhiều ngành kỹ thuật lại không phát triển, lương kỹ sư bèo bọt. Có thể nói giáo dục không định hướng, nền giáo dục ăn theo. Nhìn nhận lại nền giáo dục, chúng ta thấy hầu như các trường đào tạo theo kiểu đem con bỏ chợ, lãng phí thời gian và tiền bạc của sinh viên. Việt Nam có rất nhiều trường thuộc bộ nhưng ngành chính thì mờ nhạt so với các ngành khác.

Các trường này chỉ biết cấp bằng còn sinh viên ra trường sẽ như thế nào họ không quan tâm. Sinh viên bị buộc đóng tiền và lãng phí rất nhiều thời gian cho các môn vô bổ hoặc vô lí. Triết học Mác- Lê tốn khá nhiều thời gian, kinh tế chính trị, học xong bỏ xó, lịch sử đảng tách thành 1 môn riêng biệt. Có những trường đào tạo Anh Văn cho sinh viên với giáo trình cơ bản mà học sinh phổ thông đã học qua. Nếu tính số tiền đầu tư cho một sinh viên đại học ta thấy sự lãng phí rất lớn, cái bằng không có giá trị thực thụ. Bốn năm học tiêu tốn cả trăm triệu và sau ra trường phải đi "đào tạo lại". Điều chắc chắn là nếu giáo dục không được đầu tư đúng sẽ rất lãng phí thời gian, tiền bạc và chất xám.Thực tế là
kỹ sư Việt Nam có rất nhiều người làm bảo trì nhưng nếu máy hư, kỹ sư chỉ được phép gỡ, chờ kỹ sư nước ngoài. Có người đã nói : Kỹ sư Việt Nam thầy không ra thầy, thợ không ra thợ.

Cả xã hội đang đuổi theo một thứ rất hư ảo: Bằng cấp. Một thứ mà ngay tại Việt Nam cũng chưa được tôn trọng. Nếu những năm trước đây, tiến sĩ, giáo sư hiếm thì nay tràn lan. Có vẻ như bậc đại học bây giờ chỉ là phổ cập. Cả xã hội đua bằng cấp trong khi giá trị của cái bằng lại ngày càng giảm. Tư tưởng học lấy bằng rất đáng lo ngại.

Với hệ thống giáo dục tệ hại, người Việt không phát huy được năng lực, không sánh tầm được với đồng nghiệp thế giới. Trí thức Việt sống trong môi trường thiếu lành mạnh, khoa học.

Đảng cộng sản Việt Nam và hệ thống truyền thông nô dịch đã lừa bịp toàn dân. Họ làm cho người dân tưởng đất nước đang đi lên một cách mạnh mẽ bằng cách đưa ra những con số mị dân trên phương tiện truyền thông.

Nhưng nếu chúng ta thử đặt bên cạnh những con số khác thì sẽ ra một kết quả cười ra nước mắt. Ví dụ: tăng trưởng 7% bên cạnh lạm phát 11%. Nhà nước ra rả nói đã thoát nghèo nhưng trên VTV1 ngày 21-1-2011, khi nói về một gia đình "cận nghèo", thu nhập 300 ngàn/ người/tháng. Mức cận nghèo là 0.5 USD/người/ngày. Nhiều người vì không để ý đã tin tưởng vào thông tin họ nghe thấy và ảo tưởng về Việt Nam.

Điều đáng tiếc là vẫn còn nhiều trí thức trẻ đang tiếp tay cho sự
dối trá. Về mục đích, họ cũng vì mưu sinh. Họ chấp nhận mua việc làm ở các cơ quan, doanh nghiệp nhà nước với cái giá không nhỏ và tin tưởng rằng họ sẽ ổn định. Họ bước vào vòng xoáy, đầu hàng nghịch lí. Nhưng nếu xét kỹ họ cũng không khá hơn được. Ai hiểu về cơ quan, doanh nghiệp nhà nước đều phải công nhận rằng càng ngày xin chỗ làm càng khó, giá càng cao. Trong khi hoạt động của doanh nghiệp nhà nước yếu kém còn nguồn nhân lực tăng nhanh (do con cháu, quen biết trong ngành) thì việc hiếm là đương nhiên. Với 40% tổng vốn của nền kinh tế quốc doanh chỉ tạo ra 26 % GDP. Vinashin là bài học nhãn tiền.

Nhìn sâu vào hoạt động của các tập đoàn nhà nước, chúng ta có thể thấy các tập đoàn này đang tìm mọi cách để giành giựt lợi nhuận của nhau. Việc các tập đoàn kinh doanh đa ngành không nói lên sự phát triển: Dầu khí, EVN, nhảy vào viễn thông. Viettel, VNPT cũng giành giựt nhau từng ngày. Các tập đoàn đang bế tắc, tìm cách kiếm tiền bằng cách đầu tư vào ngành đang ăn khách. Hiện tại,Vinashin đang gây ảnh hưởng lớn đến sự tồn vong của các tập đoàn khác.
Trái phiếu chính phủ xuống hạng rác, các tập đoàn khó khăn với ngân hàng nước ngoài. Nếu như các tập đoàn này phá sản như Vinashin , những trí thức đã mua việc vào cảnh tiền mất tật mang. Họ cũng khó thích ứng với công việc ngoài quốc doanh.

Nhiều trí thức chọn con đường du học. Họ đi và phải tìm cách ở lại nước ngoài vì so với mức đầu tư của họ, mức lương trong nước không thích ứng được. Họ vào cảnh tha phương cầu thực.

Vài trí thức bước vào con đường của doanh nhân và không ít đã bị gẫy nặng trước một cách thức làm ăn lưu manh. Trí thức Việt bị bít đường sống.

Với hiện trạng, tôi nghĩ đến tư tưởng của Lỗ Tấn: Chữa bệnh thể xác không quan trọng bằng chữa bệnh tinh thần. Đã đến lúc người trí thức Việt phải tự giải cứu mình để trở thành trí thức thực thụ, để nhận đồng lương một cách công khai, xứng đáng và không phải áy náy với bất cứ ai. Trong lịch sử, các cuộc cách mạng thường được một lực lượng trí thức dẫn đầu. Trong dân tộc cũng có những người đã từng đưa thanh niên đi du học để giải phóng đất nước.

Tôi nghĩ trí thức Việt nên nhìn nhận xã hội và hành động thiết thực bằng cách đưa tin tức chân thực đến với mọi người. Truyền thông luôn đóng vai trò quan trọng để thay đổi xã hội. Chúng ta hãy tự đào tạo mình, hãy viết suy nghĩ của mình, hãy phân tích bẻ gẫy luận điệu dối trá của đảng. Gửi những thông tin, bài viết có giá trị về tình hình đất nước cho bất cứ ai qua email hay bất cứ phương tiện nào có thể. Tôi mong muốn những trí thức ở hải ngoai hãy giúp đỡ trí thức trong nước bằng những tài liệu, giáo trình của các đại học tân tiến trên thế giới qua internet để người muốn học có cơ hội tiếp cận. Chúng ta sẽ có một lực lượng mạnh nếu đoàn kết. Đảng cộng sản xử dụng chiêu chia rẽ, đưa vào chúng ta những ranh giới: hải ngoai- trong nước, khen người này chê người kia nhằm ngăn cản sự đoàn kết. Chúng ta hãy sát cánh bên nhau để trí thức tiền bối chỉ dạy trí thức trẻ, một khối đại đoàn kết Việt Nam. Tôi góp ý vài điều mà bất cứ ai cũng có thể làm:

- Tích cực tự học hỏi và chia sẻ tài liệu cho người khác, xích lại gần nhau qua email (chúng ta không cần biết nhau, chỉ cần là người Việt )

- Viết báo, phân tích báo chí nô dịch để
vạch mặt kẻ nói dối.

- Tham gia tuyên truyền (Gửi email cho bất cứ ai)

Hãy cùng tôi tích cực dọn đường cho sự thay đổi của Việt Nam. Vì chính chúng ta, vì Việt Nam, để không còn nỗi nhục nhược tiểu, để không có cảnh phụ nữ Việt phải đi lấy chồng ngoại, trẻ em Việt bị mua bán, bị đẩy vào các nhà chứa, để trí thức Việt không còn phải tha phương cầu thực,
nông dân, công nhân không phải vất vả và còng lưng trả nợ cho kẻ cầm quyền. Chúng ta hãy hành động. Tự cứu mình và cứu những người khác nữa. Vì tương lai, xin tất cả hãy tìm cách liên kết với nhau trong tình dân tộc.

Nguyễn Nguyễn

ĐÒI TỰ DO CHO LUẬT SƯ CÙ HUY HÀ VŨ

LÀ BƯỚC ĐẦU GIẢI PHÓNG DÂN TỘC VIỆT NAM

THƯ KHẨN CẤP

KÍNH GỬI QUÝ VỊ LÃO THÀNH CÁCH MẠNG

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

Thành phố Houston , Tiểu bang Texas , Hoa Kỳ, ngày 20 tháng 3 năm 2011.

Với tấm lòng tha thiết yêu thương Tổ Quốc Việt Nam và bằng sự khiêm cung lễ độ đối với bậc trưởng thượng, tôi trân trọng kính gửi một đề nghị đến quý vị lão thành cách mạng có phương danh dưới đây:

1. Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh, nguyên UVTƯ Đảng, nguyên Phó Chủ nhiệm T.C.C.T.

2. Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên UVTƯ Đảng, nguyên Tư lệnh QK IV, nguyên Phó Chủ tịch Hội CCBTƯ.

3. Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, lão thành cách mạng, nguyên UVTƯ Đảng, nguyên Chính ủy QK IV, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc.

4. Trung tướng Lê Hữu Đức, nguyên Phó tư lệnh QK, nguyên Cục trưởng Cục tác chiến – Bộ T.T.M.

5. Trung tướng Nguyễn Xuân Mậu, lão thành cách mạng, nguyên Chính ủy PK-KQ, nguyên Phó chủ nhiệm UBKT Đảng ủy Quân sự TƯ.

6. Thiếu tướng Huỳnh Đắc Hương, lão thành cách mạng, nguyên Thứ trưởng LĐ-TB-XH, nguyên Chính ủy kiêm Tư lệnh quân tình nguyện Việt Nam tại Lào.

7. Thiếu tướng Nguyễn Hữu Anh, lão thành cách mạng, nguyên Cục trưởng Cục đối ngoại Bộ Quốc phòng.

8. Thiếu tướng Trần Minh Đức, cán bộ tiền khởi nghĩa, nguyên Phó tư lệnh Quân khu Trị Thiên – Phó Viện trưởng Học viện Hậu cần.

9. Thiếu tướng Tô Thuận, cán bộ tiền khởi nghĩa, nguyên Phó tư lệnh – Tham mưu trưởng pháo binh.

10. Thiếu tướng Bùi Quỳ, nguyên Phó Tư lệnh Tăng thiết giáp.

11. Mai Vy, lão thành cánh mạng, nguyên Thứ trưởng Bộ Văn hóa-Thông tin, 74 năm hoạt động cách mạng, Huân chương Độc lập hạng Ba.

12. Vũ Thuần, cán bộ lão thành cách mạng, Huân chương Độc lập hạng Ba.

13. Đại tá Trần Bá, CCB, 85 tuổi đời, 64 tuổi Đảng, 46 năm tuổi quân.

14. Đại tá Phạm Văn Hiện, lão thành cách mạng.

15. Đại tá Nguyễn Văn Tuyến, cán bộ tiền khởi nghĩa.

16. Đại tá Trần Nguyên, cán bộ tiền khởi nghĩa.

17. Đại tá Nguyễn Huy Văn (Kim Sơn), chiến sĩ Việt Nam Giải phóng quân.

18. Đại tá Ngọc Tất, 85 tuổi đời, 60 tuổi Đảng.

19. Đại tá Lê Văn Trọng, chiến sĩ tù đày.

20. Đại tá Lê Mai Anh, CCB, luật gia, cán bộ TƯ Đoàn, cán bộ CP 25TƯ, CB Viện Kiểm sát tối cao.

21. Đại tá Tạ Cao Sơn, nguyên Phó tham mưu trưởng QK2.

22. Đại tá Trần Thế Dương – Chủ nhiệm Pháo binh Quân khu Thủ đô.

23. Hồ Sĩ Bằng, Huy Hiệu 60 năm tuổi Đảng, cán bộ tiền khởi nghĩa, 85 tuổi đời, 63 năm tuổi Đảng.

24. Nguyễn Văn Bé, 86 tuổi đời, lão thành cách mạng tiền khởi nghĩa, tiền bối CA Khánh Hòa, chiến sĩ 23-10 mặt trận Nha Trang.

25. Lê Hữu Hà, 64 tuổi Đảng, Tư lệnh chiến dịch Tây Bắc.

26. Nguyễn Thị Cương, cán bộ tiền khởi nghĩa, Huân chương Độc lập hạng Ba, 64 năm tuổi Đảng.

27. Trần Đức Quế, Chuyên viên vận tải, nghỉ hưu, tham gia làm giao liên thời chống Pháp tại vùng địch chiếm Hà Nội, Huân chương kháng chiến hạng Nhất.

28. Đại tá Trần Dinh, nguyên Phó Chủ nhiệm Chính trị.

29. Nguyễn Văn Chương, cán bộ CP 38 BKTTN, hưu trí.

Kính thưa quý vị lão thành cách mạng,

Nhân dịp vào trang mạng Bauxite VN, đọc được thư của quý vị gửi Ủy ban Thường vụ Quốc hội, đồng thời kính gửi các vị đại biểu Quốc hội dự kỳ họp thứ 9 – khóa XII để bày tỏ sự nhất trí với kiến nghị của Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên về vấn đề luật ruộng đất, tôi có vài nhận xét sau đây:

1/ Tuổi hạc của quý Cụ đã cao, có thể quý Cụ đã lẩn nên quý Cụ gửi kiến nghị nhầm địa chỉ,

2/ Dù đã có nhiều năm là đảng viên Đảng Cộng sản và từng giữ chức vụ trọng yếu để lèo lái con thuyền quốc gia, quý Cụ tỏ ra không có một tí hiểu biết gì về bộ máy đang cai trị đất nước.

Bất cứ người Việt Nam nào đều biết Quốc hội dưới chế độ độc tài toàn trị cộng sản được Chủ tịch Hồ Chí Minh lập ra từ năm 1946 cho đến nay chỉ là cơ quan có nhiệm vụ luật hóa các Nghị Quyết của Bộ Chính trị. Một chủ nghĩa tự cho là dân chủ gấp vạn lần bọn Tư Bản, mà các Đại biểu nhân dân đều do "đảng cử dân bầu" không thực sự đại diện nhân dân, thì đó chỉ là trò hề, có thể đánh lừa người dân thời tiền sử (cái thời mà chưa ai biết dân chủ là gì). Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên – cựu UVBCT, đại biểu Quốc hội các khóa 1, 4, 5, 6 – là người phải hiểu vai trò "trang trí dân chủ" của mình cho đảng hơn ai hết, lại viết kiến nghị gửi Quốc hội đã khiến cho người dân không khỏi phì cười. Nay quý Cụ gửi thư nhất trí với Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên, nên tôi mới có hai nhận xét nêu trên.

Việc nhượng đất, nhượng biển cho Trung Cộng, đúng lý ra là Quốc hội – cơ quan quyền lực cao nhất – phải bàn bạc, rồi công khai thỉnh ý quốc dân trước khi phê chuẩn hiệp ước, nguyên tắc sơ đẳng đó ai ai cũng biết. Thế mà Nhà Nước đã lén lút ký kết với ngoại bang và người dân nào lên tiếng thắc mắc thì Đảng bỏ tù về tội làm lộ bí mật quốc gia. Cựu Chủ tịch Quốc hội Nguyễn văn An đã vô trách nhiệm trong sự hành xử chức năng của mình, sau khi nghỉ hưu thì lại đổ cho "lỗi hệ thống". Quý Cụ viết thư hưởng ứng kiến nghị của Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên, có nhận thấy một người được nhân dân trả lương từ tiền đóng thuế mà tắc trách như ông Nguyễn văn An có đáng bị lên án không?

Việc để cho ngoại bang khai thác quặng Bauxite ở Tây Nguyên, tức là treo một quả bom nổ chậm trên nóc nhà mình, đe dọa an ninh quốc gia. Khai thác rừng đầu nguồn gây tác hại môi trường sống của quốc dân. Đại tướng Võ Nguyên Giáp – Cha đẻ Quân đội Nhân dân – gửi kiến nghị xin Bộ Chính trị hủy bỏ dự án thì được trả lời đó là chủ trương lớn của Đảng. Ông Nguyễn Huệ Chi – đại diện những nhà trí thức phản biện – viết kiến nghị được hàng ngàn người ký tên ủng hộ, cũng chẳng được đảng quan tâm đếm xỉa. Những vấn đề hệ trọng đến sức khỏe (môi trường sống) của nhân dân và an ninh của Tổ Quốc (cao điểm chiến lược Tây Nguyên) mà Đảng còn không coi ra gì, thì thư của quý Cụ hưởng ứng đề nghị của Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên về vấn đề luật nhà đất sẽ đi đến đâu?

Phải chăng quý Cụ nghĩ rằng uy tín của quý Cụ lớn hơn Đại tướng Võ Nguyên Giáp hoặc lớn hơn các nhà trí thức phản biện mà tin tưởng thư của quý Cụ sẽ được Đảng đáp ứng? Hay quý Cụ biết rằng thư quý Cụ cũng sẽ bị Đảng ném vào sọt rác, nhưng vẫn cứ viết gửi đi để lương tâm yên ổn?

Chắc chắn xưa kia quý Cụ không viết kiến nghị thỉnh cầu Thực dân Pháp rút quân ra khỏi Việt Nam , trả lại nền độc lập cho nhân dân Việt Nam . Quý Cụ đã đấu tranh giành quyền tự chủ bằng máu xương của mình, mặc dù Thực dân Pháp không giết hàng chục vạn người vô tội – như cộng sản đã làm trong Cải Cách Ruộng Đất; không gây tác hại môi trường sống cho dân ta – như cộng sản để cho Trung Quốc khai thác Bauxite. Nay lãnh đạo Đảng Cộng sản bất chấp lời kêu gọi thống thiết, bỏ ngoài tai lời cầu xin của dân oan, hành hạ dân ta còn hơn Thực dân Pháp đô hộ. Chẳng lẽ quý Cụ không dám hy sinh mạng sống của mình một lần nữa như quý Cụ đã anh dũng chiến đấu chống Pháp?

Ngày 24 tháng 3 năm 2011 tới đây, Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam sẽ xử Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ về tội "Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" tại Tòa án Nhân dân Thành Phố Hà Nội. Địa chỉ: 43 Hai Bà Trưng, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Thiết nghĩ rằng đây là thời điểm quý Cụ phải chứng tỏ đởm lược của mình bằng hành động để bênh vực quyền làm người cho con của ông Cù Huy Cận, một công thần chế độ, một đồng chí đã từng vào sinh ra tử với quý Cụ.

Tôi đề nghị ngày 24 tháng 3 này, quý Cụ khẩn cấp kêu gọi những người kháng chiến cũ cùng nhau đến địa điểm xử án để buộc Đảng Cộng sản trả quyền tự do cho luật sư Cù Huy Hà Vũ. Để biểu dương lòng trung thành của quý Cụ đối với ông Hồ Chí Minh – người đã mê hoặc quý Cụ vào cuộc trường chinh kháng chiến chống Thực dân Pháp, rút cục trở thành kẻ nô lệ ý thức hệ cộng sản, làm đầy tớ cho Liên Xô và Trung Cộng – xin đề nghị quý Cụ hãy đeo tất cả huy chương chiến công trước ngực, hãy trang bị quanh mình bằng những bức ảnh lộng kiến của Chủ tịch Hồ Chí Minh vô vàn kính yêu và hãy vừa đi vừa hô to khẩu hiệu "Hồ Chí Minh muôn năm" như là những tấm áo giáp để nếu Công An đánh đập quý Cụ tức là chế độ đánh đập Hồ Chí Minh hoặc Công An bắn vào quý Cụ, tức là chế độ bắn vào Hồ Chí Minh. Xin quý Cụ thử nghiệm để biết chế độ này đối xử ra sao với người đẻ ra Đảng Cộng Sản Việt Nam ?!

Mới đây, ông Hà Sĩ Phu viết bài: "Vì sao tôi gọi Cù Huy Hà Vũ là anh hùng". Hà Sĩ Phu là bút hiệu của Tiến sĩ Sinh học Nguyễn Xuân Tụ, một nhà lý luận cùng tuổi Canh Thìn với tôi, nhưng tỏ ra hết sức uyên bác và thâm thúy. Ông đã dùng Hán tự để giải nghĩa vì sao ông gọi "Cù Huy Hà Vũ là anh hùng" là gián tiếp nhắn người đọc hãy mở trí tuệ ra để hiểu những gì ông sắp sửa nói. Trong suốt sự nghiệp của người viết tham luận chính trị lừng danh, đây là lần đầu tiên ông Hà Sĩ Phu dẫn chứng lời nói của ông Hồ Chí Minh: "Nếu chính phủ làm điều hại dân thì dân có thể đuổi chính phủ", không phải ông Hà Sĩ Phu cố ý dùng "Bác Hồ" để làm lá chắn nhằm bảo vệ an ninh bản thân, mà là để so sánh hành động của luật sư Cù Huy Hà Vũ cũng đầy tính anh hùng như ông Hồ Chí Minh.

Theo lời thuật của tác giả Trần Dân Tiên (có người bảo là ông Hồ) thì ông Hồ là người cực kỳ khiêm tốn, nhún mình. Ông Hồ là người duy nhất tự cho mình anh hùng như Đức Trần Hưng Đạo. Khi viếng đền thờ Đức Trần Hưng Đạo ở Kiếp Bạc, ông Hồ đã làm bài thơ để ví mình với vị Đức Thánh Trần, một danh tướng từng ba lần đánh bại quân Mông Cổ như sau:

"Bác tôi, tôi bác, cũng anh hùng.

Tôi bác, cùng chung nợ kiếm cung.

Bác diệt Quân Nguyên thanh kiếm bạc,

Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng.

Bác đưa một nước qua nô lệ.

Tôi giắt năm châu đến đại đồng. (Hiện nay là hoàn cầu hóa)

Bác có khôn thiêng cười một tiếng:

Mừng tôi cách mạng đã thành công."

Đối với bậc anh hùng thuộc vào hàng tiền bối qua nhiều kiếp gần ngàn năm, được nhân dân phong Thánh, ông Hồ đã xưng hô "bác bác, tôi tôi" như người bạn đồng liêu, thì quả ông Hồ là người khiêm tốn và cực kỳ … anh hùng!

Một người trẻ tuổi – con trai của công thần chế độ – hành động theo lời ông Hồ dạy và có tính anh hùng sánh ngang ông Hồ, mà bị chế độ bỏ tù vì tội "Tuyên truyền chống phá Nhà Nước xã hội chủ nghĩa", tức là các nhà lãnh đạo thừa hưởng cái chế độ do ông Hồ tạo nên, cũng sẽ bỏ tù ông Hồ Chí Minh, nếu ông Hồ còn sống và hành động như luật sư Cù Huy Hà Vũ. Cái thâm thúy của ông Hà Sĩ Phu để buộc tội chế độ là ở chỗ đó. Thực tế, thân xác ông Hồ đang bị chế độ nhốt ở Quảng trường Ba Đình, vì nguyện vọng của ông là được thiêu và tro tàn rải khắp mọi miền đất nước mà không thành.

Tôi nghĩ rằng các vị cộng sản đang cầm quyền không biết đọc chữ. Từ thế kỷ trước, ông Hà Sĩ Phu đã dùng trí tuệ của mình để nắm tay họ giắt ra khỏi vũng lầy chủ nghĩa cộng sản. Cái chủ nghĩa đã bị thế giới ném vào thùng rác lịch sử, họ vẫn khư khư tiến lên xã hội chủ nghĩa. Phó Thủ tướng Trần Phương mở cuộc họp gồm những bậc trí tuệ hàng đầu để đóng góp vào dự thảo chính trị của Đại hội XI mà không một vị nào mường tượng ra được cái mô hình xã hội chủ nghĩa là như thế nào. Vậy những lời nói bóng gió xa xôi, thâm thúy của ông Hà Sĩ Phu trong bài "Vì sao tôi gọi Cù Huy Hà Vũ là anh hùng" thì cũng hoài công như thể nước đổ đầu vịt hoặc nước đổ lá môn! Cho nên, tôi đề nghị quý Cụ:

Phải hành động, hành động và hành động để cứu luật sư Cù Huy Hà Vũ được tự do, tức là bước đầu công cuộc giải phóng dân tộc Việt Nam ra khỏi nhà tù nhỏ, nhà tù lớn. Tại sao? Bởi vì một khi chế độ độc tài lùi bước nhượng bộ là khi quần chúng sẽ vùng lên như cuồng lưu (Tsunami) chôn vùi chế độ.

Ngày xưa quý Cụ đã chiến đấu dưới câu khẩu hiểu: "Quyết tử để dân tộc quyết sinh". Ngày nay dân chúng nghèo khổ bị chế độ hà hiếp, tôn giáo bị bách hại, các bà mẹ liệt sĩ bị mất đất mất nhà, các cựu chiến binh thân tàn ma dại không được đoài hoài. Cảm nghĩ của quý Cụ ra sao khi nhìn vào bức tranh xã hội do ông Hà Sĩ Phu họa: Có bao giờ người Việt Nam lại thờ ơ trước nguy cơ vong quốc, nguy cơ bị đồng hoá như bây giờ? Có bao giờ sự thờ ơ trước đau khổ của đồng loại, sự đâm chém, băm chặt nhau dễ dàng như cơm bữa, sự nhố nhăng mất gốc, sự phô bày thú tính, sự vênh váo rởm đời, sự hành hạ người yêu nước một cách ngang nhiên, sự nịnh bợ kẻ nội xâm và ngoại xâm… lại được tôn vinh trước thanh thiên bạch nhật như bây giờ? Có bao giờ sự thành thật lại thua sự giả dối, người lương thiện lại sợ kẻ gian manh, người yêu nước lại bị lép vế, bậc thức giả lại bị cười khinh, công lý lại bị nhạo báng một cách thảm hại như bây giờ?". Công lao to lớn của quý Cụ chiến đấu để tìm sinh lộ cho kẻ hậu sinh, mà nay Đất Nước ra nông nỗi này thì quý Cụ cảm thấy tự hào hay nhục nhã? Tại sao quý Cụ có thể khoe khoang thành tích cách mạng, đeo huy chương đầy ngực và tuổi đảng hơn nửa thế k? Quý Cụ không cảm thấy xấu hổ vì làm dân của một chế độ hủy diệt gốc văn hóa hoàn toàn?

Để bày tỏ lòng biết ơn đối với một người giúp mình cách thức nối lại điện thoại bị Nhà Nước cắt và để tỏ ra mình không phải là người con rể dòng họ Đặng đoảng vị, ông Hà Sĩ Phu liều mình đem ông Cù Huy Hà Vũ ví với ông Hồ – một việc làm mà từ trước đến nay chưa người nào đang ở trong gọng kìm cộng sản dám làm. Tôi đề nghị quý Cụ giải cứu luật sư Cù Huy Hà Vũ cũng là phương cách tôi muốn đền ơn ông Hà Vũ. Tại sao ư? Vì ông Hà Vũ đã lên tiếng yêu cầu Đảng Cộng Sản Việt Nam làm lễ truy điệu và dựng bia tưởng niệm các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh trong trận hải chiến chống lại quân xâm lăng Trung Cộng chiếm Hoàng Sa vào năm 1974. Lời yêu cầu của ông Hà Vũ chứng tỏ rằng Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa anh hùng, dũng cảm bảo vệ từng tấc đất của tổ tiên; chứ không phải là Ngụy quân, tay sai Đế quốc Mỹ như lời cáo buộc mang tính miệt thị của Miền Bắc. Con của một vị công thần chế độ cộng sản thẳng thắn nhìn nhận sự thật về phía bị xem là kẻ thù giá trị gấp triệu lần lời biện minh từ phía Việt Nam Cộng Hòa. Tôi coi đó là cái ân tình của người yêu nước!

Biết ơn và tìm cách đền ơn bất cứ ai đã gia ơn cho mình, dù lớn hay nhỏ, là hành động có văn hóa của bậc trượng phu sống ở trên đời. Mỗi một người Việt Nam muốn khôi phục nền văn hóa bị đào tận gốc, trốc tận rễ thì ít nhất phải tỏ ra biết ơn và bằng mọi giá phải đền ơn.

Kính thưa quý Cụ lão thành cách mạng,

Quý Cụ đã hy sinh xương máu để giành độc lập mà hậu quả mang lại cho xứ sở như ngày hôm nay; ít nhiều gì quý Cụ cũng phải chịu phần trách nhiệm. Nhân dân Việt Nam đã nuôi dưỡng và che dấu quý Cụ khi bị Tây truy lùng thì nay là lúc quý Cụ phải đền ơn nhân dân. Quý Cụ nên nghe lời đề nghị của tôi để hành động thì quý Cụ vừa cứu vãn thanh danh của quý Cụ, vừa cứu con đẻ, con nuôi của thi sĩ Cù Huy Cận, Xuân Diệu hai người đồng chí của quý Cụ. Và đồng thời quý Cụ sẽ đền ơn những chiến sĩ bỏ mình để quý Cụ được phong Tướng – Nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Nếu vì cậy mình là bậc trưởng thượng mà coi khinh lời đề nghị của một kẻ hậu bối yêu nước, thì từ nay quý Cụ đừng than trách tại sao các người đang cầm quyền đáng tuổi con quý cụ dám ném những kiến nghị của quý Cụ vào sọt rác. Nếu vì tham sinh úy tử, quý Cụ không nghe lời đề nghị vừa hợp tình vừa hợp lý của tôi thì nước mình lại trở thành Giao Chỉ Quận một lần nữa là đương nhiên. Và lịch sử sẽ lên án quý Cụ xưa kia liều thân đánh Thực dân Pháp chẳng qua là vì quý Cụ yêu thích sự chém giết và bị tà thuyết cộng sản mê hoặc; chứ không phải vì yêu nước thương nòi!

Thuở trước, khi đánh chiếm một đồn giặc, quý Cụ bắc loa kêu gọi đối phương đầu hàng để hai bên đỡ tốn xương máu. Nếu kẻ địch vẫn ngoan cố, quý Cụ mới tấn công bằng hỏa lực để thanh toán mục tiêu. Nhiều kiến nghị đã được đảng viên cộng sản dâng lên để chính đốn đảng từ hơn hai chục năm nay, chủ nghĩa xã hội đã bị loài người đào thải, người cầm quyền Đảng Cộng Sản Việt Nam đều coi khinh, ném vào sọt rác. Vậy đây là thời điểm các Cụ phải đành quyết tử một lần nữa để chính con cháu quý Cụ quyết sinh. Dù sinh mạng của quý Cụ bị chế độ độc tài này giết hại trên đường đến tòa án, quý Cụ cũng không được từ nan để ánh sáng công lý được tỏa sáng và luật sư Cù Huy Hà Vũ phải được tự do.

Ngày 24 tháng 3 sắp sửa tới rồi. Đây là thời điểm duy nhất để quý Cụ có cớ làm lịch sử. Nhân dân Việt Nam sẽ ghi ơn hay thống trách quý Cụ là do quyết định hôm nay của quý Cụ.

Trân trọng kính chào quý Cụ,

Bằng Phong Đặng văn Âu, ngày 20 tháng 3 năm 2011.


__._,_.___
 

No comments:

Post a Comment